Thiên Sư Muốn Nằm Thẳng, Nhưng Luôn Có KPI Tìm Đến

Chương 8: Lại ngồi lên xe cảnh sát

Lại ngồi lên xe cảnh sát, ha ha ha...

Sở Ly nhìn phong cảnh ngoài của sổ xe mà gáo thét trong im lặng, trên mặt lại có tang thương không hợp với tuổi cậu.

Mệt tâm quá...

Bên cạnh cậu là Lục Tinh Thần hận sắt không rèn thành thép.

“Cậu nói cậu xem, còn trẻ như vậy, làm cái gì không tốt, cố tình cứ muốn làm lừa gạt, cậu biết chúng tôi hiện tại đang trọng điểm quét lừa đảo không.”

“Cậu như vậy là không có tiền đồ, hiểu không, phải học biết lạc đường mà quay lại.”

Lục Tinh Thần như một người mẹ lải nhải khổ tâm khuyên nhủ.

“Ừm, Lục đại ca anh nói rất đúng.” Sở Ly không hề có thành ý mà gật đầu.

Trừ gật đầu, cậu còn có thể làm gì? Nói với cảnh sát cậu là thiên sư hàng thật giá thật, nói không chừng còn bị giáo huấn thêm một trận.

Những lúc như thế này, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.

Chính là vào 2 phút trước, Sở Ly đang vui vẻ chuẩn bị đoán mệnh cho các ông các bà, kết quả trước đó cậu và người đàn ông trọc đầu kia xảy ra tranh chấp có người có lòng tốt gọi điện báo cảnh sát.

Lục Tinh Thần đúng lúc đi tuần tra ở gần đó, nhận được điện thoại rất nhanh đã đi tới.

Phát hiện tranh chấp đã được giải quyết, nhưng Sở Ly lại bày sạp lừa người.

Vì thế trực tiếp xách cậu lên xe tuần tra.

Nên mới có một màn vừa nãy xuất hiện.

“Được rồi, quá trình cậu cũng biết cả rồi, 1000 chữ kiểm điểm, học tập 30 phút video tuyên truyền chống lừa gạt, làm xong các hạng mục rồi sẽ được thả ra.”

Lục Tinh Thần không hề phạt tiền Sở Ly, cậu ta nghĩ Sở Ly còn trẻ như vậy đã đi ra ngoài kiếm tiền, chắc chắn là hoàn cảnh gia đình không tốt.

Lần trước còn nhìn thấy cậu lấy ra điện thoại Nokia, ngày tháng trôi qua cũng thật khổ sở, cậu ta cũng không muốn gây khó thêm cho người ta nữa.

“Tôi biết rồi.”

Lúc Sở Ly bò lên bàn viết kiểm điểm, cậu mặc dù chưa từng đi học, có điều thứ nên học thì một cái cũng không để rớt.

Chữ viết tay vô cùng đẹp, lực hạ bút đủ lực, cho người khác cảm giác tiêu sái, cảm giác đang nhìn cảnh đẹp.

Lục Tinh Thần nhìn thấy trực tiếp khen tốt.

Nhìn thấy Sở Ly thẳng lưng, thon gầy, bóng lưng đơn bạc, cậu ta lập tử bổ não ra một vở tuồng lớn.

Thiếu niên cực kỳ thông tuệ, thành tích luôn là cầm cờ đi trước, lại bởi vì không có tiền đi học mà không thể không gián đoạn việc học, bỏ học đi kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Nhưng vì không có bằng cấp nên cậu đi tìm việc gặp rất nhiều trắc trở, bị buộc bắt đắc dĩ mới phải đi lên con đường lừa gạt.

Vốn dĩ chuyện làm ăn đã không tốt, kết quả hết lần này đến lần khác bị cậu ta gặp phải.

Nghĩ như vậy, Lục Tinh Thần thậm chí còn cảm thấy mình có chút quá đáng.

Sở Ly cũng không đi ăn trộm, cũng không cướp đoạt, cậu chỉ là muốn nuôi sống chính mình, quá đáng sao?

Yêu cầu đơn giản như vậy, quá đáng sao?

Trong lòng Lục Tinh Thần chất vấn chính mình, dường như là tự PUA chính mình vào trong.

Cậu ta không biết là, bởi vì đạo trưởng Thanh Hư nấu cơm rất khó ăn, dẫn đến Sở Ly ở trên núi thường xuyên phải chịu đói, có thể lớn lên được 1m8 như vậy hoàn toàn là dựa vào gen và đồ ăn cứu tế của chúng sư huynh sư tỷ.

Đây cũng là nguyên nhân cậu vừa xuống núi đã hóa thân thành nhóc ham ăn, ăn cái gì cũng ngon.

Không còn cách nào khác, lúc còn nhỏ sống quá ‘khổ’ cực.

Đồ ăn sư phụ nấu, đến chó cũng lắc đầu.

...

“Viết xong rồi.”

Sở Ly không hề hay biết trong nội tâm Lục Tinh Thần lại nghĩ nhiều như vậy, viết xong bản kiểm điểm 1000 chữ rồi đưa cho Lục Tinh Thần, sau đó thuần thục mở TV lên, xem video chống lừa đảo.

Video này còn có Từ Thụy và Lục Tinh Thần, có lẽ là do cục cảnh sát bọn họ tự quay.

Nhìn Từ Thụy đáng vai cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc trở tay bắt Lục Tinh Thần đóng vai kẻ trộm, gương mặt Lục Tinh Thần đau đến vặn vẹo, Sở Ly vui vẻ mà nhe răng cười.

Đáng đời...

Ai nói Sở Ly không ghi thù, cậu chính là sẽ ghi thù.

“Cậu cười cái gì?” Lục Tinh Thần nghiêm túc đọc bản kiểm điểm nhạy bén cảm nhận được một tia không có ý tốt.

“Không có, anh ở trong video không có đẹp trai như ở ngoài.” Sở Ly nói.

“Đó là đương nhiên, xem như cậu có mắt nhìn.” Lục Tinh Thần vén tóc, vẻ mặt thiếu đánh.

Nói đùa, cậu ta lúc còn đi học đại học chính là hệ thảo, vừa mới vào cục cảnh sát không biết được bao nhiêu em gái nhìn trộm cậu ta mà đỏ mặt.

Không biết xấu hổ.

Sở Ly yên lặng khịa một câu, tiếp tục xem video.

“Đúng rồi, cậu vẫn còn đi học sao?” Lục Tinh Thần nghĩ tới màn bổ não trước đó, hỏi một câu.

“Không có.” Sở Ly lắc đầu.

“Vậy cậu có muốn đi học không?”

Nếu như Sở Ly muốn, Lục Tinh Thần thật ra lại đồng ý giúp đỡ, dù sao trong nhà cậu ta có tiền.

“Không muốn.” Sở Ly cái nên học đều học xong cả rồi, đương nhiên không muốn lại đi lãng phí thời gian.

Lục Thịnh Thần nhìn thấy cậu trả lời quả quyết như vậy, cho rằng đã đυ.ng vào chỗ đau của cậu, cũng không nói gì thêm.

Đợi Sở Ly xem xong video, không sai biệt lắm cũng đã đến giờ cục cảnh sát tan làm.

Lục Tinh Thần gọi Sở Ly lại, nghĩ tới cậu ta bắt Sở Ly mấy lần cũng có chút xấu hổ, dứt khoát muốn mời Sở Ly ăn một bữa.

Cậu ta vừa định lên tiếng, kết quả điện thoại Sở Ly lại đổ chuông.

Sở Ly lấy điện thoại ra, vừa nhìn đã thấy Cung Tiêu gọi video tới, lập tức mặt mày hớn hở nhận điện thoại.

Bữa ăn thịnh soạn của cậu đến rồi.

Vừa nhấn nghe, gương mặt tuấn tú phóng đại của Cung Tiêu đã xuất hiện trên màn hình di động.

“Cậu sao lại ở cục cảnh sát?”

Nhìn thấy mấy chữ lớn ‘thẳng thắn được khoan dung, kháng cực bị nghiêm trị’ sau lưng Sở Ly, Cung Tiêu không khỏi nhíu mày, ngữ khí cũng thấp đi vài phần.

Tiểu tử này chọc phải phiền phức gì sao?

“Không có chuyện gì, đến tham quan học hỏi một chút.” Sở Ly nói vô cùng tùy ý.

“Được rồi, có chuyện gì thì nói với tôi, vậy cậu đứng ở cửa đợi tôi, xe tôi rất nhanh sẽ đến đón cậu.”

“Được.”

Sở Ly tắt điện thoại, nhìn Lục Tinh Thần trợn mắt há mồn đứng bên cạnh.

“Làm sao vậy? Không phải vừa nói nói muốn tan làm sao? Sao lại còn không đi?”

“Không phải, người vừa nãy, có phải là Cung Tiêu Cung tiên sinh không?”

Đột nhiên nhìn thấy mặt Cung Tiêu, Lục Tinh Thần là vẻ mặt không thể tin được, người này là người đến ba cậu ta cũng không hẹn gặp nổi.

Trước đây cậu ta đều là nhìn thấy ở trên tạp chí kinh tế, đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy anh xuất hiện trong điện thoại của người khác.

Mà lại còn là xuất hiện trong di động của Sở Ly người trước đó cậu ta còn cho răng cô đơn bóng chiếc, bất đắc dĩ phải bỏ học.

Nhất thời đầu óc chết máy, có chút không phản ứng lại được.

“Đúng vậy, anh cũng quen biết?”

Trong lòng Sở Ly nghĩ, người quen của Cung Tiêu còn rất nhiều.

“Không, không phải, tôi không quen biết, ồ không đúng, tôi quen biết anh ta.”

Lời này của Lục Tinh Thần, làm cho Sở Ly mờ mịt, rốt cuộc là có quen biết hay không quen biết?

“Cậu quen biết Cung tiên sinh, còn ở ngoài đi bày sạp đoán mệnh?”

“Tại sao quen biết anh ấy thì không thể đoán mệnh?”

Sở Ly không vui, đây là công việc của cậu.

“Cậu quen biết anh ta, không phải là sẽ có cơ hội lựa chọn tốt hơn sao?”

“Anh đây là kỳ thị nghề nghiệp.” Vẻ mặt Sở Ly lên án nói.