Ba trăm sáu mười nghề, nghề nào cũng có công trạng, cậu cảm thấy nghề nghiệp cậu lựa chọn rất tốt.
Cậu là người từ nhỏ đã có chí lớn, thề sẽ làm đệ nhất thiên sư.
Mặc dù thỉnh thưởng rất muốn làm cá mặn rất muốn nằm thẳng, nhưng đối với lệ quỷ củng KPI tìm đến cửa, thì sẽ nghiêm túc xử lý.
“....”
Lục Tinh Thần cạn lời, cậu ta nói không rõ được với Sở Ly, còn nữa Sở Ly quen biết Cung Tiêu cũng là chuyện riêng, liền không mở miệng nữa, trực tiếp tiễn cậu ra khỏi cục cảnh sát.
“Lần sau đừng để bị tôi bắt nữa.” Trước khi rời đi, Lục Tinh Thần còn không yên tâm mà cảnh cáo một câu.
“Tôi sẽ tận lực.”
Sở Ly cảm thấy khu này có tội phạm hơi nhiều, dứt khoát ngày mai sẽ đổi một nơi xa hơn.
Cậu không tin, cậu có thể luôn bị một người bắt được, Lục Tinh Thần vừa nghe đã biết Sở Ly chỉ qua loa có lệ, Sở Ly chắc chắn ngày mai vẫn sẽ tiếp tục đi bày sạp.
Hai lần vừa rồi đã làm cho cậu ta nhìn thấu bản chất của Sở Ly.
Cái tên tiểu tử đáng chết này, nhìn thì ngoan ngoãn, kỳ thật đều là giả vờ, một thân phản nghịch.
Không để Sở Ly đợi lâu, cậu vừa đi ra khỏi cửa lớn, chiếc xe Maybach màu đen đã chậm rãi dừng trước mặt cậu.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ làm lòng người rung động xuất hiện.
“Lên xe đi.”
Cung Tiêu mở cửa xe từ bên trong, anh không có đi xuống, ở đây quá nhiều người, lại là thời gian tan làm, đυ.ng phải người quen còn phải hàn huyên một hồi.
Anh biết thiếu niên không thích tràng diện như vậy.
“Được.” Sở Ly linh hoạt mà chui vào trong xe, song song ngồi ở ghế sau với Cung Tiêu.
“Tối nay ăn cái gì? Tôi có hơi đói rồi.”
“Đợi lát nữa đến nơi cậu gọi món, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.”
Cung Tiêu nhìn cậu không hề câu nệ tiểu tiết mà xoa xoa bụng chính mình, cười từ trong túi đựng văn kiện lấy ra hai thanh chocolate đưa qua.
Sau khi hết thúc cuộc họp, anh nhìn thấy trên bàn nên tiện tay cầm đi.
“Ừm, cảm ơn anh.”
Sở Ly nhìn thấy đồ ăn, vội vàng nhận lấy xé lớp vỏ.
Cậu còn rất lễ phép, bẻ miếng chocolate đầu tiên cho Cung Tiêu, đợi Cung Tiêu nhận lấy, mới tự mình ăn.
Cung Tiêu không thích ăn đồ ngọt, ngọt ngọt ngấy ngấy.
Có điều nhìn thấy thiếu niên vẫn luôn nhìn anh, anh vẫn là nhận lấy miếng chocolate cho vào miệng.
Cắn một miếng, phát hiện kỳ thật mùi vị cũng không có chán ghét như vậy, khóe miệng không khỏi cong lên.
Anh phát hiện từ khi gặp được thiếu niên, tâm trạng sẽ luôn khó hiểu mà vui lên.
Tài xế ngồi phía trước nhìn thấy thiếu gia nhà mình không chỉ ăn chocolate, trên đường đi đều luôn cười, cùng với dáng vẻ lạnh nhạt với người ngoài quả thật là hoàn toàn khác biệt, không khỏi nhìn Sở Ly thêm vào lần.
Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Xe rất nhanh đã đến nơi.
Nhà hàng Cung Tiêu nói là một nhà hàng xây dựng trong khuôn viên rừng cây, đi qua một hành lang thật dài, hai người được phục vụ dẫn tới một gian phòng trang trí có vài phần tình thơ ý họa.
Phục vụ rót cho hai người hai ly trà Long Tỉnh ngon, rồi lấy menu đưa cho Cung Tiêu.
“Để cậu ấy gọi.”
Cung Tiêu không nhận lấy, mà chỉ chỉ Sở Ly, tối nay Sở Ly mới là chủ khách.
“Được.”
Phục vụ mặc dù có chút kinh ngạc, có điều vẫn nghe theo mà làm.
Sở Ly nhìn menu có danh sách đồ ăn hoa cả mắt lại có vài phần rối rắm, những thứ này nhìn thấy đều rất ngon, cậu đều muốn gọi, thì phải làm sao bây giờ.
Cung Tiêu vừa nhìn đã biết được trong lòng cậu nghĩ gì, vì thế phất tay nói phục vụ đem hết tất cả món ăn trong menu lên, để thiếu nhiên từ từ ăn.
“Có phải là tốn kém quá rồi không?”
Sở Ly nghĩ nơi này xa hoa như vậy, món ăn chắc chắn không rẻ, gọi hết các món cảm thấy không được ổn lắm, khách khí hỏi một câu.
“Không sao, cậu cứ yên tâm mà ăn.”
Có lời này của Cung Tiêu, Sở Ly cũng yên lòng, không có gánh nặng tâm lý, đợi lát nữa có thể ăn thoải mái.
Trong quá trình đợi món ăn, Cung Tiêu sợ Sở Ly nhàm chán liền cho người bưng mấy đĩa các loại hạt, để cậu vừa ăn vừa đợi.
Sở Ly vô cùng vui vẻ, lại một lần nữa phát thẻ tốt cho anh.
Cung Tiêu được phát thẻ người tốt cười cười không phản bác, rót cho cậu một ly trà rồi từ từ mở miệng.
“Cậu là thiên sư sao?”
“Đúng vậy, anh có nghiệp vụ à?” Sở Ly trực tiếp thức nhận.
Dù sao lấy sự thông minh của Cung Tiêu, chắc chắn cũng biết bản thân mình gặp phải cái gì, cũng không cần phải dấu giếm.
“Tạm thời không có, có điều tôi sau này có thể sẽ giúp cậu giúp thiệu nghiệp vụ.” Cung Tiêu nghĩ đến người nhà họ Lưu đã tính kế anh, trong mắt lướt qua một tia tàn nhẫn, sau đó liền nhanh chóng giấu đi.
“Được, vậy anh nhớ nhất định phải tìm tôi, tôi rất lợi hại đó.’
“Ừm.”
Lúc nói chuyện, món ăn cũng được đưa lên, ©ôи ŧɧịt̠ chiều Sở Ly nháo một trận xong vốn dĩ đã đói đến hoảng, nhìn thấy đồ ăn ngon lập tức không rảnh lo nói chuyện nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cậu mặc dù ăn rất nhanh, có điều tướng ăn không hề khó coi, nhìn ra được là được dạy dỗ rất tốt.
Ngẫu nhiên lúc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn thấy Cung Tiêu không đυ.ng đũa, cậu còn nói Cung Tiêu ăn đi, ăn đi, đừng khác khí.
Biết một mình ăn thì không được tốt lắm.
Cung Tiêu cười cười, dưới sự thúc giục của cậu anh cũng nếm thử hai miếng.
Anh kỳ thật không quá đói, buổi chiều uống hơi nhiều nước trà.
Nhưng nhìn thấy Sở Ly ăn ngon như vậy, anh vẫn là gắp mấy đũa ăn cùng.
Ăn xong cơm, Maybach đã chờ ở cửa, Sở Ly báo địa chỉ khách sạn cho tài xế, ngồi nghiêng người dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay ăn một bữa này quá ngon, cậu không để ý đã ăn nhiều quá.
Tìm một nơi để tiêu thực, nếu không tối nay sẽ không ngủ được.
Sở Ly tính toán đợi lát nữa chạy bộ một chút rồi mới về đi ngủ.
Thì nghe Cung Tiêu đột nhiên mở miệng: “Buổi chiều cậu làm sao mà chạy tới cục cảnh sát?”
“Cũng không có gì, chính là bày sạp bị bắt, bọn họ nói tôi đang làm chuyện mê tín dị đoan, còn muốn vạch trần chuyện tôi đi lừa đảo, nói tôi downdload phần mềm chống lại lừa đảo.”