Còn Chưa Xuất Giá, Đích Nữ Tướng Phủ Đã Thành Mẫu Thân?

Chương 2

Nhưng điều đó không thể nào.

“Cha ơi, ôm Tinh Tinh…” Bé gái vừa mệt vừa đói, cần được dỗ dành, giơ tay ra mà mãi không được ôm, nước mắt lã chã rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu càng thêm đáng thương, “Cha, ôm Tinh Tinh! Tinh Tinh muốn được ôm…”

Tiêu Nam Du bị tiếng khóc nức nở của bé gái kéo về thực tại, ánh mắt khó khăn rời khỏi khuôn mặt bé trai, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của bé gái.

Hồi kinh chưa lâu, Tiêu Nam Du cẩn thận ngẫm nghĩ, rất nhanh đã nhớ ra bé gái kia giống ai.

Đại tiểu thư phủ Thừa tướng, Khương Mộc Ngôn.

Hôm qua hắn mới gặp nàng, tuy chỉ một lần gặp gỡ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

"Ngươi, mẫu thân của ngươi là Khương Mộc Ngôn?" Tiêu Nam Du vốn luôn bình tĩnh tự chủ, nhìn tiểu nha đầu cứ gọi hắn là cha, hiếm khi luống cuống đến nỗi nói lắp.

"Đúng vậy, mẫu thân chúng con là Khương Mộc Ngôn, cha, người sao vậy? Người không biết mẫu thân tên gì sao?"

Trả lời Tiêu Nam Du là tiểu nam hài đang ôm chặt lấy đùi hắn.

"Ta không phải cha các ngươi!" Tiêu Nam Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn y hệt hắn, giọng điệu vừa kiên quyết vừa có chút chột dạ.

Nhưng vì sao hắn phải chột dạ?

Hắn không thể nào có con, tiểu hài tử trước mắt này tuyệt đối không phải con hắn!

"Oa..." Tiêu Dĩ Tinh oa lên khóc lớn, bàn tay nhỏ xíu vốn muốn được bế bổng lại càng ôm chặt lấy đùi Tiêu Nam Du, sợ hắn bỏ chạy, "Cha, người không cần chúng con nữa sao? Cha, con muốn cha..."

Tiêu Dĩ Chu thấy muội muội khóc đến đau lòng, mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ rơi xuống.

"Cha, con là Chu nhi mà, người không nhận ra con và muội muội sao?" Tiêu Dĩ Chu cũng nhìn Tiêu Nam Du với vẻ mặt đau khổ.

Cậu không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt trong suốt cứ thế tuôn ra từ khóe mắt, dáng vẻ lặng lẽ rơi lệ trông thật đáng thương.

Tiêu Nam Du cúi đầu nhìn Tiêu Dĩ Chu, đôi mắt phượng xinh đẹp giống hệt hắn đang ngấn lệ, lặng lẽ khóc, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khiến hắn đau lòng không thôi.

Tiểu hài tử này quá giống hắn, bất luận là khuôn mặt nhỏ nhắn hay tính tình.

Tiêu Nam Du bị hai tiểu hài tử ôm chặt lấy đùi, không thể nhấc chân, chẳng thể thoát thân.

Thanh Thạch lo lắng nhìn xung quanh ngõ nhỏ, rồi lại nhìn về phía sáu cánh cổng lớn đang mở rộng của Trấn Quốc Công phủ, bất an nhắc nhở Tiêu Nam Du:

"Công, công tử, trong ngõ nhỏ dễ bị người ta nhìn thấy."