Đã khuya rồi, cô cũng đã vất vả cả ngày, hẳn nên nghỉ ngơi thôi.
Ánh mắt của Sở Thanh khẽ chuyển, nhìn Nguyễn Thu.
Dưới ánh đèn vàng cam, đôi mắt của Nguyễn Thu mang theo vẻ quyến rũ khiến người khác khó mà cưỡng lại.
Nguyễn Thu cũng nhìn Sở Thanh.
Cô ấy thật sự rất sạch sẽ, khác biệt hoàn toàn với những người bây giờ.
Ai cũng thay đổi kiểu tóc này kia, còn mái tóc dài của cô ấy lại mềm mượt như thác, phủ nhẹ lên vai, đen bóng như tơ lụa.
Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, khí chất thanh tao trời sinh.
Trong giây phút ánh mắt giao nhau, Sở Thanh hơi cứng nhắc quay đi:
“Nguyễn tổng, không cần như vậy.”
Nguyễn tổng?
Nguyễn Thu cười lạnh.
Sở Thanh đang muốn đuổi cô đi.
“Chị không phải người có tính nhẫn nại, điều này em biết rõ mà.”
Đôi mắt dài hẹp của Nguyễn Thu ẩn chứa sự sắc lạnh, giọng nói của cô cũng trầm xuống, mang theo khí lạnh:
“Sở Thanh, có một số chuyện, dù chị không nói thì em cũng nên hiểu.”
Nghe giọng nói này, Sở Thanh từ từ cúi đầu.
Đúng vậy, không cần nói cô cũng hiểu.
Bọn họ là một cuộc hôn nhân thương mại.
Chính gia đình nhà họ Sở đã thất hứa trước.
Mục Na hôm nay đến đây chẳng phải là để gây áp lực cho cha mẹ cô sao?
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Thanh dường như đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Cô ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu, nhàn nhạt nói:
“Nguyễn tổng, phòng của chị ở bên này.”
Nói xong, cô đi trước.
Nguyễn Thu siết chặt nắm tay, không nói gì, lặng lẽ đi theo sau.
Cô không sợ sự cố ý lạnh lùng và gây khó dễ hiện tại của Sở Thanh.
Đây là một cuộc chiến lâu dài, cô nhất định sẽ là người cười đến phút cuối cùng.
Sở Thanh càng như vậy, chẳng phải càng chứng minh rằng cô ấy để ý sao?
Cánh cửa phòng được mở ra.
Cánh mũi Nguyễn Thu khẽ động, ngửi thấy mùi nhè nhẹ của thuốc khử trùng và cam.
Nỗi khó chịu bị dồn nén trong lòng cô suốt từ nãy cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào.
Cô biết chắc chắn đây là phòng ngủ của Sở Thanh, vì mang theo hương thơm của cô ấy.
Sở Thanh bước vào, kéo một góc ga giường xuống, ném thẳng xuống sàn:
“Đây là phòng ngủ chính, để lại cho Nguyễn tổng.”
Trái tim Nguyễn Thu lại rơi xuống, vỡ tan thêm lần nữa.
Ánh mắt lạnh như băng của cô dán chặt vào Sở Thanh.
Hả?
Sống một mình đã quen, Sở Thanh làm việc nhà vô cùng nhanh nhẹn.
Chẳng mấy chốc, cô đã thay ga giường xong.
Mí mắt khẽ cụp xuống, cô máy móc giới thiệu:
“Đây là phòng tắm, kia là phòng thay đồ, còn chỗ đó..."
Nguyễn Thu chẳng nghe nổi gì cả, ánh mắt cô không rời khỏi Sở Thanh dù chỉ một giây.
Ánh mắt ấy tựa như có thể đốt cháy người đối diện.
Sau khi giới thiệu như hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng Sở Thanh cũng ngẩng đầu, nhìn vào mắt Nguyễn Thu:
“Không còn sớm nữa, Nguyễn tổng nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, cô xoay người định rời đi.
Nhưng Nguyễn Thu nhanh hơn một bước, đưa tay giữ lấy cánh tay cô.
Sở Thanh hơi nhíu mày, nhưng không quay đầu lại.
Giọng nói đầy ẩn ý của Nguyễn Thu vang lên:
“Chị nghỉ ngơi, vậy còn em đi đâu?”
Sở Thanh im lặng, khẽ ngửi thấy hương hoa lê lạnh lẽo quen thuộc, lòng ngổn ngang trăm mối.
Nguyễn Thu khẽ nhếch môi, cười mà như không:
“Chúng ta sắp kết hôn rồi, không cùng ngủ sao?”
Hàng mi của Sở Thanh khẽ run, từng sợi như những chú bướm nhỏ vỗ cánh bay vào lòng Nguyễn Thu.
Nguyễn tổng trẻ tuổi và thành đạt này chưa từng thiếu sự tự tin.
Cô luôn nghĩ rằng dù là nam hay nữ, không ai có thể kháng cự sức hút của cô.
Nhưng hôm nay, Sở Thanh lại hết lần này đến lần khác đi ngược lại ý cô, sự bất an như những chiếc gai nhọn đã đâm vào lòng cô.
Không biết bao lâu sau, Sở Thanh quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên người Nguyễn Thu:
“Nguyễn tổng cũng nói rồi, chúng ta còn chưa kết hôn, chỉ là sắp thôi. Trong khoảng thời gian này, em sẽ cố gắng tìm anh trai mình.”