Hôn Nhân Thay Thế

Chương 18

Hôm nay, một khi đã biết Nguyễn Thu thích anh trai mình, cô càng không có gì để bận tâm.

Cô có tôn nghiêm và giới hạn của riêng mình, sẽ không vượt qua.

Chỉ là việc phải đến nơi đó, dù sao cũng là môi trường xa lạ, có lẽ sẽ khó thích nghi một chút.

Không biết đã đi bao lâu.

Trời đã hoàn toàn tối đen.

Sở Thanh mới bước đến cửa studio, cô đưa tay lấy chìa khóa, chuẩn bị mở cửa.

Bất ngờ, điện thoại chợt sáng lên, đồng thời một bóng người dường như đứng lên.

Sở Thanh giật mình, cả người khẽ run lên.

Người kia như cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, liền vội cất tiếng:

“Là chị đây, Thanh Thanh.”

Người lên tiếng chính là Nguyễn Thu.

Cô cảm thấy mình vừa làm một việc lãng mạn nhất đời này.

Một tiểu thư nhà giàu, vị tổng tài cao cao tại thượng như cô, suốt bao năm, đây là lần đầu tiên dám thách thức quyền uy của Mục Na.

Dựa vào tài ăn nói của mình, cô xách theo một vali, đóng gói đồ dùng cần thiết, rồi đứng đợi trước cửa studio của Sở Thanh.

Vì cái gì ư?

Vì tình yêu.

Vì Sở Thanh, hôm nay Nguyễn Thu đứng giữa đêm tối, chịu đựng muỗi đốt và cái lạnh, chờ suốt hơn một tiếng đồng hồ.

Cô tự thấy mình thật cảm động.

Bây giờ đã lên tiếng nhận thân phận, dù là trái tim sắt đá, Sở Thanh cũng nên cảm động đến mức ôm chầm lấy cô chứ?

Nguyễn Thu thoáng chờ mong, trong lòng có chút xấu hổ, may là trời đã tối, nếu không cô còn phải che giấu.

“Là chị đây, Thanh Thanh.”

Khác với suy nghĩ tự cảm động của Nguyễn Thu, nghe thấy giọng nữ, Sở Thanh không hề thả lỏng cảnh giác.

Cô lùi người lại, lạnh lùng hỏi:

“Cô là ai?”

Nguyễn Thu: ...

???

Giọng điệu của Sở Thanh quá lạnh nhạt, khiến Nguyễn Thu chỉ cảm thấy gương mặt mình như bị một cái tát lạnh lẽo và thấu xương giáng xuống, đến mức gần như đông cứng.

Phụ nữ nếu đã tuyệt tình, thì quả thực có thể gϊếŧ người mà không cần dùng đến dao.

Sở Thanh cầm điện thoại lên, mở đèn pin rồi chiếu thẳng về phía Nguyễn Thu.

...

Nguyễn tổng bị ánh sáng làm chói mắt, vội đưa một tay lên che đi.

Trái tim, cùng lúc, như vỡ tan thành từng mảnh.

Vốn dĩ Sở Thanh định hỏi cô vì sao lại đột ngột tới đây, còn cố tình làm ra vẻ thần bí.

Nhưng ánh mắt của Nguyễn Thu… lại khiến cô có cảm giác mình như vừa ức hϊếp một chú cún tội nghiệp đã chờ cô ngoài cửa suốt cả buổi.

Cô mở cửa, ánh sáng trong phòng lập tức bừng lên, nhưng cũng không thể xua tan nỗi buồn trong lòng Nguyễn Thu.

Cô đứng nhìn bóng dáng lạnh lùng của Sở Thanh đang đi phía trước, cắn chặt môi đầy tức tối.

Được lắm.

Sở Thanh.

Từ bây giờ, giữa chúng ta bắt đầu rồi.

Sở Thanh vừa bật đèn lên, quay người lại đã thấy ánh mắt đầy oán hận của Nguyễn Thu, liền khựng lại một chút.

Ngôi nhà này trước đây là do Sở Bạch mua tặng em gái, rất ít người biết đến.

Nhưng với khả năng và năng lực của Nguyễn tổng, e rằng cô đã sớm điều tra ra.

Giờ nhìn dáng vẻ phẫn nộ này của cô ấy, trong lòng Sở Thanh không biết là cảm giác gì, chỉ như có một lưỡi dao mỏng manh nhẹ nhàng rạch từ đầu đến cuối trái tim mình.

Cả hai người đều không có tâm trạng tốt.

Nguyễn Thu ném vali của mình vào phòng khách, ngẩng cao đầu, dáng vẻ như chủ nhân đang thị sát khắp nơi.

Cô còn khoanh tay sau lưng:

“Nghe nói lúc mẹ chị ở nhà em, em đã chê nơi ở của chị quá rộng nên không chịu qua, vì vậy chị tự đến đây.”

Sở Thanh im lặng.

Ngôi nhà của cô không thể nói là trang hoàng xa hoa, nhưng so với nơi của Nguyễn Thu lại có thêm vài phần ấm áp của một mái ấm.

Từ những món nội thất lớn đến từng món đồ trang trí nhỏ nhặt đều do Sở Thanh tự tay lựa chọn.

Tông màu chủ đạo của căn phòng chỉ có trắng và đen, đơn giản nhưng tinh tế, tựa như chính con người cô vậy.

Nguyễn Thu tham quan một vòng, rồi quay lại nhìn Sở Thanh:

“Em ngủ ở đâu?”