Nguyễn Thu khẽ giật mình.
Ý cô ấy là…
Đợi Sở Bạch trở về, cô ấy sẽ không phải là vợ cô nữa sao?
Ánh mắt Sở Thanh rơi xuống tay Nguyễn Thu:
“Mong Nguyễn tổng tự trọng.”
Nguyễn Thu: …
Người đã đi.
Cơn gió lạnh từ cửa sổ khẽ mở lùa vào, từng đợt lạnh buốt xé toạc trái tim Nguyễn Thu.
Cô đặt tay lên ngực, như không tin vào những gì mình vừa nghe, lẩm bẩm:
“Tự trọng... Tự trọng?"
"Tự trọng!”
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu bị người khác nói như vậy.
Xem ra những năm không gặp, Sở Thanh sớm đã không còn là cô gái bị cô ức hϊếp đến đỏ mắt trước đây nữa.
Khi Nguyễn Thu nỗ lực trưởng thành, quyết liệt mạnh mẽ hơn, thời gian cũng không hề buông tha Sở Thanh.
Cô ấy đã trở nên… lạnh lùng hơn, giỏi che giấu cảm xúc hơn.
Rõ ràng nên chấp nhận chuyện này, nhưng lòng tự trọng của Nguyễn Thu vẫn bị tổn thương nghiêm trọng.
Cô ngồi trên giường, tay khẽ vuốt tấm ga mà Sở Thanh vừa thay, trong giây lát như thất thần.
Liệu có phải…
Tất cả trước đây đều là ảo giác của cô?
Sở Thanh… thật sự chưa từng thích cô sao?
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Sở Thanh đang đọc sách trong phòng khách thì nhíu mày.
Cô đặt sách xuống, đứng dậy mở cửa.
Cô chọn nơi này vì muốn tránh xa sự ồn ào của trung tâm thành phố, tìm chút yên tĩnh.
Nhưng giờ đây, sự yên tĩnh ấy cũng theo sự xuất hiện của Nguyễn Thu mà tan biến.
Cánh cửa mở ra, bên ngoài là Ương Trác, bên cạnh còn chất đống mấy cái vali.
Ương Trác vẫy tay với cô:
“Chào Sở tiểu thư.”
Sở Thanh nhìn cô ấy, rồi lại nhìn đống hành lý bên cạnh, không nói gì.
“Là Ương Trác đúng không?”
Nguyễn Thu đi ra khỏi phòng, nhìn vào chiếc vali:
"Cái này đã mang đầy đủ chưa? Bộ đồ ngủ của tôi đã mang đến chưa?”
Ương Trác chỉ vào chiếc hòm màu hồng.
"Chỉ mang bốn bộ, hôm nay vội quá, tôi sẽ mang nốt số còn lại sau.”
Sở Thanh: ...
Chỉ… bốn bộ?
Cô lắc đầu, quay người rời đi.
Ương Trác ngây người nhìn theo bóng lưng Sở Thanh, mắt có chút ngẩn ngơ.
Nguyễn Thu nhíu mày, bước tới vẫy vẫy tay trước mặt Ương Trác.
“Cô đang nhìn gì vậy?”
Ương Trác hoàn hồn, mặt đỏ bừng.
Nguyễn Thu nâng mày, giọng có chút không hài lòng:
"Sở Thanh sau này sẽ là vợ tôi."
Ương Trác mím môi.
"Tôi biết, Nguyễn tổng, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ… chỉ thấy cô ấy quá đẹp, không nhịn được nên nhìn thôi.”
Nguyễn Thu tự nhiên hiểu được tâm tư của Ương Trác.
"Mẹ tôi..."
Ương Trác nhìn cô, nghiêm túc trả lời:
“Giám đốc Mục rất tức giận, nói sẽ đánh gãy chân cô.”
Nguyễn Thu: ...
Cái cô cứng nhắc này thật không biết nói khéo chút nào?
Trời đã tối, Ương Trác giúp Nguyễn Thu mang hết các vali vào, sắp xếp một chút xong thì đã gần 11 giờ.
Cô lau mồ hôi trên trán, nhìn Nguyễn Thu đang bôi kem dưỡng da, lại nhìn quanh bốn phía:
"Tối nay cô ngủ một mình ở đây à?”
Nguyễn Thu hơi sững người, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Ương Trác.
Ương Trác hoảng sợ, ngơ ngác nhìn cô.
"Cái... cái gì?”
Nguyễn Thu lạnh lùng: “Tôi không ngủ một mình, ngủ với cô à?”
Ương Trác: ...
Cô dường như hiểu ra.
Có vẻ như tối nay Nguyễn Thu chắc chắn bị tiên nữ bỏ rơi, nên mới có thái độ này.
Nguyễn Thu nhìn Ương Trác không nhịn được hỏi:
"Ương Trác, cô nói tôi không đẹp à?”
Á!!!
Câu hỏi này, Ương Trác không chút do dự lắc đầu.
Làm sao có thể?
Nguyễn Thu đẹp đến mức giống như nhân vật trên màn ảnh, cô chưa từng thấy ai gặp Nguyễn Thu mà lại không bị thu hút.
Nguyễn Thu không biết đang nghĩ gì, nhẹ nhàng thở dài:
“Được rồi, cô đi đi.”
Ương Trác nhìn cô, thấy vẻ mặt tổn thương của cô không nỡ:
“Cô đừng buồn, thực ra tôi có thể hiểu được sự lạnh nhạt của Sở tiểu thư.”
Nguyễn Thu nhìn cô, có chút nghi ngờ, Ương Trác có thể hiểu sao?
Ương Trác vô cùng nghiêm túc:
"Cô ấy mỗi ngày đều soi gương, có lẽ đã quen rồi nên cảm thấy cô bình thường.”
Nguyễn Thu: ...
Cô thật sự cảm thấy Ương Trác không muốn giữ công việc này nữa.