Vì ngôi nhà này, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Cô còn chu đáo tiếp đón bạn bè của cô ấy.
Người ta nói phụ nữ dễ dàng bị cảm động mà, đúng không?
Sở Thanh nhất định sẽ cảm động, rồi không còn chống cự việc ở lại đây nữa chứ?
Ương Trác đứng dưới cầu thang, yên lặng chờ hai người họ.
Kim đồng hồ “tích tắc” từng vòng, trái tim Nguyễn Thu đập nhanh hơn.
"Vậy thì..."
Lời cô còn chưa nói hết, Sở Thanh bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
“Xin lỗi.”
???
Nguyễn Thu sững sờ, ngơ ngác nhìn Sở Thanh.
Ánh mắt của Sở Thanh rất sâu, mang theo một cảm xúc mà Nguyễn Thu không thể nhìn thấu.
“Em thay mặt anh trai em mà nói.”
Nguyễn Thu càng thêm bối rối.
Sở Thanh nhìn cô, nhìn khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ có thể khiến biết bao người mê đắm, khẽ nói:
“Em không ngờ chị lại dành tình cảm sâu đậm như vậy cho anh trai em, còn chuẩn bị chu toàn thế này cho tương lai của hai người.”
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, chậm rãi nói: “Em sẽ nhanh chóng tìm anh ấy về, chị yên tâm.”
Ngữ khí ấy, như đang nói với Nguyễn Thu, nhưng đồng thời cũng như đang tự nhắc nhở chính mình.
Nói xong, Sở Thanh nhìn Nguyễn Thu một cái rồi xoay người rời đi.
Trong không khí vẫn còn thoảng hương nước khử trùng hòa quyện với chút mùi cam nhè nhẹ từ người cô ấy.
Nguyễn Thu há miệng, ngẩn người nhìn chiếc xe biến mất ngoài cửa sổ.
Chuyện này là???
Không dám tin vào sự thật, Nguyễn Thu quay sang nhìn Ương Trác, muốn cô ấy cho mình một lời giải thích.
Không phải chứ...
Cô đã cố gắng nhiều như vậy, thế mà trong mắt Sở Thanh, tất cả lại thành ra là cô một lòng một dạ với Sở Bạch sao???!!!
Ương Trác cảm nhận được ánh mắt kỳ vọng của Nguyễn Thu, cô cũng hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Sở Thanh rời đi, trên môi nở nụ cười sùng bái:
“Đúng là tiên nữ bước xuống từ núi tuyết… thông minh tuyệt đỉnh, không bao giờ để ai lừa được.”
Nguyễn Thu: ...
Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Ương Trác cảm nhận được mùi vị nguy hiểm.
Cô ngừng lại một chút, nhìn Nguyễn Thu rồi nói:
"Cha tôi từng dặn tôi, nếu có thể, đừng chọn cách nói dối. Vì một lời nói dối tưởng chừng đơn giản, cuối cùng sẽ cần rất nhiều lời nói dối khác để che đậy. Từng lớp, từng lớp như cát trôi, cuối cùng dễ khiến bản thân bị chôn vùi, lạc mất phương hướng.”
Những lời “gà soup” kiểu này trong văn hóa Tây Tạng rất phổ biến, cũng vô cùng hiệu quả.
Ương Trác đầy tự tin nhìn Nguyễn Thu.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản: Nếu đã thích, tại sao không bày tỏ một cách trực tiếp và đơn giản?
Nguyễn Thu lạnh lùng cười.
Cô khoanh tay nhìn Ương Trác: “Cô ngứa da rồi phải không?”
Ương Trác rùng mình, cúi đầu xuống.
Dù thân thủ có giỏi đến mấy, nếu thực sự đấu tay đôi với Nguyễn Thu, cô chỉ có nước nhận đòn.
Nguyễn Thu nhìn cô, ánh mắt bình thản, mang theo chút u ám:
“Ương Trác, cô không hiểu. Nếu mọi chuyện trên đời này thật sự đơn giản như vậy thì tốt biết bao. Chấp niệm của mẹ tôi, cô không phải không biết. Nếu tôi thực sự nói rằng tôi thích Sở Thanh, cô nghĩ tính cách của bà ấy sẽ thế nào? Hậu quả sẽ ra sao, cô hiểu rõ hơn ai hết.”
Ương Trác mím môi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Thu, trong mắt đột nhiên tràn đầy sự thương cảm.
Nguyễn Thu quay lưng lại, không chấp nhận sự thương hại đó:
“Trong lòng bà ấy, tôi cưới ai hay gả cho ai không quan trọng. Điều bà ấy muốn là những thứ đứng sau lưng đối phương.”
Ai cũng biết rằng, người thừa kế gia nghiệp nhà họ Sở trong tương lai chính là Sở Bạch.
Ương Trác khẽ nói: “Xin lỗi.”
Nguyễn Thu nhìn dáng vẻ của cô rồi bật cười.
Cô bước tới bên Ương Trác, nhẹ nhàng vỗ vai cô:
"Thôi nào, dạo này cô cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi. Mấy chuyện khác để người bên dưới lo liệu.”
Nhiều người không hiểu, tại sao cô rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, lại luôn giữ Ương Trác.
Một người nhìn thì có vẻ chất phác và không quá nhạy bén ở bên cạnh.