Với năng lực hiện tại của Nguyễn Thu, không biết bao nhiêu người chen lấn muốn lọt vào tầm mắt cô.
Việc tìm một người khéo léo, giỏi đối nhân xử thế đâu có gì khó khăn?
Nhưng ai mà biết được, sự thuần khiết như ngọc chưa mài trên người Ương Trác lại hiếm có đến nhường nào.
Ương Trác nhìn thẳng vào mắt cô: “Còn cô thì sao?”
Nguyễn Thu xoay cổ, khẽ vận động:
“Còn rất nhiều việc phải xử lý, không phải sao? Ha, tôi không thể khiến Tổng giám đốc Mục thất vọng được. Nếu không, bà ấy không vui mà "phế truất" tôi thì sao?”
Ương Trác nghe mà thấy lòng đau xót.
Nguyễn Thu chỉ tay vào mắt cô, nửa đùa nửa thật:
"Tôi đã nói rồi, đừng dùng ánh mắt thương hại đó nhìn tôi. Tôi ghét nhất đấy.”
Cô ghét nhất.
Đúng vậy, Nguyễn Thu ghét nhất.
Từ nhỏ đến lớn, dường như có rất nhiều người từng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Cô không vui.
Cô ghét cảm giác bị người khác cúi đầu nhìn mình từ trên cao xuống.
Thế nhưng trong ký ức của cô, chỉ có duy nhất một người khi nhìn cô, sự dịu dàng và đau lòng ấy lại khiến trái tim cô xao động.
“Nguyễn Nguyễn, chị không đau sao?”
“Nhưng em rất đau lòng.”
Hiện tại, người từng nói rằng đau lòng cô ấy, e rằng đang chìm trong mớ rối bời của chính mình.
Nghĩ đến đây, cảm xúc u ám trong lòng Nguyễn Thu dịu đi đôi chút.
Cô cong khóe môi: “Sở Thanh, em nghĩ như vậy là có thể đánh bại chị sao?”
Sở Thanh quả thực đang rối bời.
Trên đường về nhà, cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe lướt qua như tua nhanh, lòng ngập tràn hoang mang.
Hóa ra, từ lâu rồi cô ấy đã thầm thương anh trai mình.
Chẳng trách, năm đó cô ấy lại nói với mình những lời như thế.
Về đến nhà, vừa dừng xe, Sở Thanh nhận được cuộc gọi từ anh trai.
Sở Bạch đã đổi số.
Hai cuộc gọi trước đó Sở Thanh đều không nghe máy.
Đến lần thứ ba, cô mới bắt máy.
Đây là lần đầu tiên Sở Bạch liên lạc với cô sau khi “bỏ trốn.”
Theo tính cách của Sở Thanh, lẽ ra cô phải sốt ruột hỏi han anh trai xem anh sống thế nào, có gặp khó khăn gì không, định khi nào về.
Nhưng giờ đây, đối với Sở Bạch, cô chỉ im lặng.
Giọng của Sở Bạch có chút chột dạ, thiếu tự tin:
“Em gái, em vẫn ổn chứ?”
Sở Thanh không đáp.
Sở Bạch nuốt nước bọt một cách khó khăn:
“Anh đã đến nơi an toàn rồi, em yên tâm. Anh sẽ làm theo những gì chúng ta đã hứa, một tháng sau dù thế nào cũng sẽ trở về. Anh...”
Sự im lặng của Sở Thanh khiến Sở Bạch càng thêm bồn chồn.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Thanh quay đầu, nhìn những chiếc lá rơi bị gió cuốn lên, nhàn nhạt hỏi:
“Anh, cô ấy thích anh đúng không?”
“Hả?”
Câu hỏi bất ngờ của Sở Thanh khiến Sở Bạch sững sờ.
Cô ấy?
Ai?
Thanh Thanh nói chẳng lẽ là Nguyễn Thu sao?
Trời ơi, cô ấy đã nói gì khiến em gái anh nghĩ như vậy?
Sở Thanh không phải là người hay nói nhiều, nhưng lúc này, giọng cô lại mang theo chút trách móc:
“Anh đã phụ lòng cô ấy.”
Cuộc gọi bị ngắt.
Sở Bạch há miệng, đứng đờ ra tại chỗ.
Bên cạnh anh, một người phụ nữ mặc đồ ở nhà, tóc búi lên, dịu dàng như nước bước tới.
Cô ấy đưa cho Sở Bạch một ly nước cam vừa ép:
“Là Thanh Thanh sao?”
Nhìn cô, Sở Bạch thở dài nhẹ nhàng:
“Tuyết Lan, em nói xem… tại sao lương tâm của anh lại không yên được thế này?”
Tuyết Lan chính là lý do anh trốn khỏi cuộc hôn nhân.
Cô là một người phụ nữ dịu dàng, từ thời đại học đã ở bên Sở Bạch.
Vẻ đẹp của cô mang nét thanh tú của người con gái Giang Nam, đến cả giọng nói cũng mềm mại, dịu dàng.
Anh chưa bao giờ thấy cô nổi nóng với bất kỳ ai.
Một người phụ nữ hoàn hảo như vậy, khiến Sở Bạch yêu sâu đậm không dứt ra được.
Thế nhưng, vì xuất thân mà cô không được nhà họ Sở chấp nhận.
Tuyết Lan mỉm cười, tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của anh:
“Anh nói Sở Thanh vẫn luôn thầm mến tổng giám đốc Nguyễn sao?”