Hôn Nhân Thay Thế

Chương 13

"Tôi đối xử với cô ấy rất tốt mà.”

Câu nói rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại khiến Sở Bạch cảm thấy bất an hơn, như thể trái tim anh bị đặt trên chảo nướng.

"Em gái tôi... con bé...”

Nguyễn Thu: “Đang ở chỗ tôi.”

Hả?

Sở Bạch ngẩn người: “Hai người..."

Có lẽ là tâm ý tương thông, cũng có thể chỉ là trùng hợp, ánh mắt thờ ơ của Sở Thanh vừa vặn nhìn qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt Nguyễn Thu.

Cô khẽ mỉm cười: “Đang xem phòng cưới của chúng tôi, anh nói xem, rất vui vẻ đúng không?”

Sở Bạch: ...

Điện thoại bị cúp trong sự kinh ngạc.

Nguyễn Thu mỉm cười nhìn Sở Thanh, nụ cười ấy như một đóa hoa yêu kiều, khẽ khàng lay động lòng người.

Sở Thanh không biểu lộ cảm xúc gì, quay mặt đi, không nhìn cô nữa.

Cố tình lạnh nhạt sao?

Có lẽ trong mắt người khác, đúng là như vậy.

Nhưng chỉ Sở Thanh biết, đó là tiếng cảnh báo từ lớp màng bảo vệ trong lòng cô:

"Xa ra một chút, phải tránh xa người phụ nữ này.”

Sau bữa cơm.

Tô Ngọc không tránh được phải nói vài câu khách sáo với Nguyễn Thu trước khi rời đi.

Là người biết nhìn tình thế, cô nhanh chóng tìm cớ cáo từ, để lại không gian riêng cho hai người.

Thấy người ngoài đã đi, Nguyễn Thu dịu dàng mỉm cười với Sở Thanh:

"Có muốn nghỉ trưa không? Phòng đã được dọn dẹp sẵn rồi.”

Câu nói của cô rất bình thản, như một lời trò chuyện thông thường giữa các thành viên trong gia đình.

Nghe vậy, Sở Thanh khẽ nhíu mày.

Nguyễn Thu nhận ra, cong khóe môi:

“Chị vẫn chưa dẫn em đi xem hết, đi nào, đây là nơi chúng ta sẽ sống sau này.”

Câu nói nghe có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất lại không cho người khác bất kỳ lý do nào để từ chối.

Nguyễn Thu dẫn Sở Thanh đi tham quan khắp nơi.

Thỉnh thoảng, cô lại giới thiệu: “Bức tranh thủy mặc này là chị cố ý mua ở một buổi đấu giá, của một họa sĩ bí ẩn tên Mộ Nguyên. Chị đã phải bỏ ra một số tiền lớn để có được nó.”

Sở Thanh nhìn bức tranh, giữa chân mày khẽ nhíu lại.

Bất cứ ai có chút nghiên cứu về tranh thủy mặc đều biết, gần đây xuất hiện một họa sĩ bí ẩn, chưa từng công khai lộ diện trước bất kỳ ai.

Mọi giao dịch tranh của người này đều được thực hiện qua trung gian.

Tác phẩm của cô ấy mang phong cách mạnh mẽ, dứt khoát và đầy cá tính, lấy nghệ danh là Mộ Nguyên.

Ban đầu không ai biết đến cô, nhưng chỉ trong vài ngày, tranh của cô đã trở thành cơn sốt, bức tranh này cũng được Nguyễn Thu mua về với giá hàng chục triệu.

Hai người đi dạo khắp căn nhà.

Cả ngôi nhà là sự kết hợp đầy tâm huyết của Nguyễn Thu, từ phòng tắm, phòng chứa đồ, đến phòng thay đồ… từng chi tiết nhỏ đều thể hiện sự tận tâm mà cô dành cho nơi này.

Ngôi nhà này được thiết kế từ khi Nguyễn Thu về nước.

Cô không thuê bất kỳ nhà thiết kế nổi tiếng nào, tất cả đều do chính cô lên ý tưởng.

Mọi đồ nội thất, vật liệu đều được cô đích thân kiểm tra từng món một.

Khoảng thời gian đó khiến Ương Trác gầy đi hẳn mười cân.

Căn nhà không nhỏ, phải mất hơn nửa tiếng hai người mới tham quan xong.

Đến cuối cùng, Nguyễn Thu xoay người lại, nhìn Sở Thanh thật sâu:

“Thích không?”

Trong lời nói ấy tràn đầy sự chân thành và khẩn thiết.

Câu hỏi này, Nguyễn Thu đã muốn hỏi Sở Thanh từ lâu rồi:

Có thích không?

Có thích ngôi nhà của chúng ta không?

Ánh mắt đen nhánh của Sở Thanh chạm vào ánh nhìn của Nguyễn Thu.

Cô nhìn cô ấy một lúc, khẽ gật đầu: “Ừ.”

Là một bác sĩ, bản năng của cô nhạy cảm hơn người thường.

Cô đương nhiên cảm nhận được sự tha thiết và nghiêm túc trong lòng Nguyễn Thu.

Hai người đứng rất gần nhau.

Nguyễn Thu thậm chí còn cảm nhận được vài lọn tóc thoang thoảng hương thơm của Sở Thanh khẽ bay qua, nhẹ nhàng gợi chút ngứa ngáy.

Cô cười rực rỡ: “Em thích là được rồi.”

Nếu đã thích, liệu có nghĩa là cô ấy sẽ chịu ở lại?

Nguyễn Thu tính toán rất kỹ lưỡng.

Cô không phải là người nhàn rỗi, điều này Sở Thanh biết rõ.