Thẩm Thư Dao giật mình, nét mặt hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Nàng biết, Lâm thị sắp nói vào chuyện chính.
"Vừa rồi Ngật nhi có đến đây một chuyến, ta thấy mấy năm gần đây nó trưởng thành hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn, con rất có tâm."
Thẩm Thư Dao hơi cúi đầu lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, độ cong vừa phải vô cùng quyến rũ. Nghe vậy, nàng ngẩng đầu lên nở nụ cười dịu dàng đúng mực khiến Lâm thị càng thêm hài lòng.
"Chàng là phu quân của con, đương nhiên con phải quan tâm chăm sóc, đây là bổn phận của con dâu."
Lâm thị đặt hai tay lên đùi, trâm cài trên đầu lắc lư theo động tác gật đầu của bà, giọng nói càng thêm mềm mỏng: "Cưới được con làm thê tử, là phúc khí của nó."
Lâm thị luôn nói những lời dễ nghe, những lời này nghe cho vui tai là được, không thể nào là thật, nếu tin là thật thì nàng đúng là ngốc.
Quả nhiên, Lâm thị còn chưa nói hết câu liền nói tiếp với vẻ quan tâm: "Nhưng con thì gầy đi, mấy hôm trước bị phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn sao?"
Gió rét tháng ba rất mạnh, thân thể nàng không tệ vậy mà cũng bị cảm lạnh, bây giờ đã qua bảy tám ngày, cũng gần khỏi hẳn rồi.
"Uống thuốc của Vương đại phu kê, đã khỏi hẳn rồi."
Lâm thị đánh giá nàng, hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói với vẻ quan tâm: "Y thuật của Vương đại phu rất tốt, ông ấy nói khỏi hẳn thì chắc là không sao."
Bà ngẩng đầu nhìn ra cửa, ánh sáng chiếu vào cửa, hơi chói mắt, Lâm thị nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm nghị hơn vài phần.
"Cũng khó trách con gầy yếu thế này, trong ngoài phủ đều cần con quán xuyến, thật là hao tâm tổn sức. Cả Lan Viên rộng lớn thế này chỉ có một mình con coi sóc, ngay cả người giúp việc cũng không có, từ khi con về nhà, ta vẫn luôn coi con như khuê nữ mà thương yêu, thấy con vất vả như vậy, ta xót xa lắm."
Nói xong, Lâm thị quay đầu lại nhìn nàng chăm chú, "Vậy nên ta tìm cho con một người, con cứ nhận nàng về, lúc bận rộn thì để nàng giúp đỡ, con cũng được thảnh thơi đôi chút."
Nói đến đây, nếu không nghe ra ý tứ dò xét thì đúng là ngốc, Thẩm Thư Dao đã đoán được không có chuyện gì tốt, quả nhiên, một năm trôi qua, cuối cùng cũng nhịn không được muốn nhét người vào Lan Viên. Phải làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao, nếu không nhận chẳng phải nói cho người khác biết vẻ hiền huệ của nàng chỉ là giả vờ à, thật khó xử, không phù hợp với tính cách của nàng.
Thẩm Thư Dao đón nhận ánh mắt đoan trang của Lâm thị, cong môi cười, giọng nói vẫn ngọt ngào như trước, "Mẫu thân một lòng lo lắng cho con, con sao lại không biết cảm kích, hơn nữa, đã là người mẫu thân chọn lựa, tất nhiên là người tốt, ánh mắt của người, chắc chắn không sai được."
Một câu nói khiến Lâm thị vui vẻ ra mặt, chút lo lắng trong lòng lập tức tan biến, trước khi vào cửa bà vẫn luôn lo lắng Thẩm Thư Dao có là người hay ghen giống Thẩm phu nhân hay không, bây giờ thì tốt rồi, chút lo lắng cuối cùng cũng không còn. Thẩm Thư Dao quả là người độ lượng.
Lâm thị gật đầu, quay lại phân phó Triệu ma ma dẫn người vào cho thiếu phu nhân xem mặt.
Sau đó lại cảm khái nói: "Con hiểu chuyện như vậy, ta cũng yên tâm rồi. Sau này Ngật nhi bận rộn việc triều chính, có con ở hậu trạch, nó cũng có thể yên tâm làm việc."
Thẩm Thư Dao cười mà không nói, thầm nghĩ, nàng là người an phận, chỉ cần không ai nhắm vào nàng, nàng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Hy vọng các thϊếp thất ở hậu trạch cũng có thể đừng gây sự.
Trong lúc im lặng, ánh sáng ở cửa hơi tối lại, Triệu ma ma dẫn người đến.
Thẩm Thư Dao đặt chén trà lạnh xuống nghiêng đầu nhìn, không phải vị hoa khôi kia mà là một cô nương chưa từng gặp mặt, dung mạo không diễm lệ mà là thanh tú, ôn nhu. Lúc này, cô nương kia len lén đánh giá nàng, thấy Thẩm Thư Dao cũng đang đánh giá mình liền vội vàng cúi đầu, có vẻ hơi sợ hãi.
Thẩm Thư Dao quay đầu lại cười với Lâm thị, "Ánh mắt của mẫu thân thật tốt, dáng người và dung mạo đều thuộc hàng nhất đẳng, nhìn là biết người có phúc."
"Có phúc hay không còn phải xem tạo hóa của nàng ta."
Lâm thị ngẩng đầu vẫy tay với cô nương kia, ý bảo nàng ta đến gần, "Lại đây, cho thiếu phu nhân xem mặt."
Cô nương kia sợ hãi hành lễ, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Thư Dao đánh giá xong người, hỏi: "Tên gì? Bao nhiêu tuổi?"