Phu Quân Hư Hỏng Thật Rồi

Chương 5: Cung đã lên tên không thể không bắn

"Nô tỳ Như Ý, năm nay mười tám tuổi."

Mười tám tuổi, nhỏ hơn nàng một tuổi, Thẩm Thư Dao gật đầu đang định hỏi thêm vài câu thì Lâm thị lên tiếng.

"Chuyện này từ từ hỏi sau, còn nhiều thời gian."

Ánh mắt lóe lên, "Mẫu thân nói đúng."

Tìm một nữ tử đoan chính vẫn tốt hơn là một kỹ nữ, Thẩm Thư Dao có thể chấp nhận được.

Nàng không muốn chung sống dưới một mái nhà với nữ tử thanh lâu.

Như Ý được đưa về Lan Viên, đám người hầu nhìn nhau một cái liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bầu không khí vui đùa ồn ào ngày thường lập tức biến mất, thay vào đó là sự ngưng trọng.

Ứng phó với Lâm thị xong, cả người Thẩm Thư Dao đều mệt mỏi rã rời. Nàng uể oải phân phó: "Kêu Lưu ma ma sắp xếp cho nàng ta."

Lưu ma ma là quản sự của tiền viện, lớn tuổi lại trầm ổn, nàng tin tưởng được.

Sau khi người được đưa đi, Thẩm Thư Dao hoàn toàn không còn sức lực, nàng dựa vào bàn thở dài, Hiểu Vi nhẹ nhàng tiến đến, hỏi: "Thiếu phu nhân, người định làm thế nào?"

"Người đã đưa đến rồi thì còn có thể làm thế nào, cứ để nàng ta ở đó trước đã, các ngươi chú ý một chút." Đừng để lộ chuyện.

Hiểu Hiểu là đại nha hoàn, trầm ổn hơn Tuệ Hoa và những người khác, chủ tử chỉ cần nói một câu là nàng đã hiểu ý.

"Người cứ yên tâm, cả phủ đều là người của chúng ta."

Tạ Ngật cả ngày bận rộn ở nha môn, Lan Viên bây giờ chính là địa bàn của nàng, không có người ngoài. Trừ phi Tạ Ngật đổi hết người hầu cho nàng, nếu không sau này vẫn là nàng ta định đoạt.

Từ khi Như Ý vào cửa, người trong Lan Viên đi lại, nói năng, làm việc đều nhẹ nhàng hơn, dù sao cũng có thêm người ngoài, bọn họ phải đề phòng.

Bữa tối Thẩm Thư Dao chỉ ăn vài miếng liền bỏ đũa, tâm trạng không tốt, trời còn chưa tối đã lên giường nằm nghỉ. Bình thường nếu Tạ Ngật chưa về, nàng sẽ cầm sách đợi hắn, bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng đó. Diễn trò cả năm trời, đôi khi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Tạ Ngật trở về đã là nửa đêm, Lan Viên yên tĩnh không một tiếng động, đám hạ nhân gác đêm gật gà gật gù dựa vào tường ngủ. Nam nhân vừa nhấc mí mắt, nhìn thấy đèn trong phòng ngủ chính vẫn sáng, ngực thắt lại, vội vàng bước nhanh tới.

Hắn cứ tưởng Thẩm Thư Dao đang đợi mình, kết quả vừa nhìn, người đã ở trên giường, ngủ mà như chưa ngủ, mở to mắt nhìn hắn bước vào rồi lại quay đi.

Tạ Ngật không nói gì, ánh mắt lướt qua bàn, không thấy chén canh giải rượu của nàng, mày hơi nhíu lại. Thẩm Thư Dao ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt mới nhớ ra mình quên mất việc gì.

"Buổi tối xem sổ sách nên quên nấu canh giải rượu, để thϊếp sai người chuẩn bị."

Vừa dứt lời, lông mày Tạ Ngật giãn ra, nói: "Không cần phiền phức."

Hắn uống không nhiều lắm, chỉ là hắn nhớ rõ mọi lời Thẩm Thư Dao, bây giờ trở về không thấy nên hơi ngạc nhiên thôi.

"Sau này về muộn thì đừng chờ nữa, nàng cứ ngủ trước đi."

Nàng nằm gọn trong chăn gấm lộ ra cái đầu tròn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa trang điểm trắng nõn nà không tì vết, đôi mắt xinh đẹp lại linh động khi nhìn hắn có chút e lệ.

"Thϊếp muốn chờ chàng về."

Ôi chao, nàng ngủ không được, Tạ Ngật nạp thϊếp, ngủ được mới là lạ.

Tạ Ngật không nói gì, yết hầu chuyển động hai cái rồi xoay người đi tắm.

Thẩm Thư Dao ngáp một cái, nghe tiếng nước chảy dần dần buồn ngủ, vừa định chùm chăn lên thì lại tỉnh táo. Nhiệt độ cơ thể sau khi tắm gội mang theo hơi lạnh, nàng hít một hơi nằm cách xa một chút.

Liếc mắt nhìn sang, Tạ Ngật đã nhắm mắt ngủ, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Thẩm Thư Dao bắt đầu suy nghĩ, sau khi nàng bị cảm, hai người không thân mật, đến nay cũng đã mười ngày, hắn không muốn sao?

Hay là, hắn đã no đủ ở bên ngoài?

Thẩm Thư Dao đưa tay vẽ vòng tròn trên bụng hắn, ý tứ rất rõ ràng. Nam nhân lập tức cứng người hít một hơi, cả người căng thẳng.

Giọng khàn khàn hỏi: "Không mệt à?"

Biết ngay mà, hắn mệt rồi.

Thẩm Thư Dao im lặng xấu hổ rụt tay lại, kết quả vừa rụt lại, tay đã bị người ta nắm lấy. Tạ Ngật không biết từ lúc nào đã mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Lần này đến lượt nàng kinh ngạc, nàng chỉ thử một chút thôi, không thật sự muốn làm chuyện đó.

"Ngủ đi, đều mệt rồi."

Lời nói có ẩn ý nhưng Tạ Ngật lại không nghe ra, nắm tay nàng kéo vào lòng.

Giọng nói trầm thấp, "Cung đã lên tên không thể không bắn."