Khóa Ranh Giới

Chương 14: Đưa ra quyết định

Mùa hè ở Thái Lan, vừa ngột ngạt vừa nóng bức.

Chỉ là cách không xa vài bước đường, Hạ Mạt đã cảm thấy cả người giống như là bị nhốt ở trong một gian xông hơi thật lớn.

Chu Cẩn Nghiêu bật điều hòa, tiện tay chỉnh lại chiếc áo khoác đang trễ trên vai Hạ Mạt.

Mãi đến khi ngồi xuống ghế da, Hạ Mạt mới nhận ra mình hoàn toàn không mặc gì ở phía dưới.

Chu Cẩn Nghiêu đương nhiên biết việc này, vừa rồi anh vừa ôm Hạ Mạt đã phát hiện ra cô đang "trống trơn". Vì vậy, cánh tay anh luôn giữ chặt vạt váy, tránh cho làn gió nào đó thổi tới.

Vừa rồi trong một thoáng ý nghĩ, Chu Cẩn Nghiêu đã đưa ra một quyết định, một quyết định mà có thể sẽ khiến toàn bộ kế hoạch của anh về sau thay đổi.

Anh nhìn Hạ Mạt, nhớ đến việc đã đồng ý tham gia bữa tiệc của Thang Giai Hủy, anh nói: "Lát nữa ăn xong tôi đưa em đi mua quần áo."

Xe bắt đầu lăn bánh chạy trên đường.

Đã rất nhiều ngày Hạ Mạt không nhìn thấy nhiều người như vậy.

Qua cửa sổ xe, cô ngắm nhìn những người dân thong dong bước đi, sống trong nhịp sống chậm rãi của nơi đây, cùng những người bán hàng da ngăm đội mũ rộng lớn, đang rao bán dưới ánh mặt trời. Cảm giác ngột ngạt trong lòng dần được xoa dịu bởi những khung cảnh sống động này, cô cảm thấy mình như được sống trở lại.

Hạ Mạt bắt đầu lạc quan nghĩ. Đúng vậy, chỉ cần cô còn sống thì vẫn còn hy vọng.

Xe rẽ qua một góc phố.

Hạ Mạt nhìn ra thấy bên mình đều là những cửa hàng có tượng Phật cao lớn ngang người, trên bảng hiệu còn in hình những dịch vụ massage dành cho phụ nữ. Cô đoán đó là các tiệm massage kiểu Thái.

Trong khi đó, bên phía Chu Cẩn Nghiêu hoàn toàn ngược lại. Cả con phố là một khu ẩm thực sôi động, người qua lại tấp nập, phía trước không xa hình như còn là một khu chợ lớn.

Chu Cẩn Nghiêu nhìn Hạ Mạt phấn khích nhìn ngó xung quanh, đôi lúc còn len lén nhìn về phía anh khóe môi bất giác cong lên. Anh dừng xe, cánh tay dài vươn ra ôm lấy cô, chỉ dùng một tay đã dễ dàng cố định thiếu nữ ngồi trên đùi mình.

Chu Cẩn Nghiêu hạ cửa kính xuống, luồng khí nóng ẩm ùa vào, thổi tung mái tóc dài xõa trước ngực Hạ Mạt ra phía sau.

Hạ Mạt xấu hổ tột cùng. Phía dưới cô hoàn toàn không mặc gì, giờ lại dạng chân ngồi trên người đàn ông, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Cánh tay trái Chu Cẩn Nghiêu tùy ý đặt ở mép cửa sổ xe, tay kia ôm eo Hạ Mạt, khiến hai người gần như không còn khoảng cách.

“Muốn ăn ở đâu?” Anh hỏi.

Hạ Mạt lớn lên ở miền Bắc, mấy ngày qua sống trong căn biệt thự kia, mỗi ngày người giúp việc đều mang cơm và cháo cho cô, ba bữa chẳng thay đổi. Cho nên vừa rồi lúc ra khỏi cửa, Chu Cẩn Nghiêu hỏi cô muốn ăn gì, Hạ Mạt vô thức trả lời muốn ăn mì. Nhưng giờ nhìn những món ăn Thái Lan đa dạng đầy hấp dẫn ngoài kia, cô bỗng dưng không biết chọn món gì.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chần chừ đáp: "Đều nghe anh, Chu tiên sinh.”

Chu Cẩn Nghiêu nhướng mày, tới nơi này đã vài ngày.

Nhưng Hạ Mạt về cơ bản không chủ động nói chuyện với anh, cho dù là có nói chuyện, cũng sẽ nhỏ giọng gọi anh là "Chu tiên sinh".

Không nghe thấy Chu Cẩn Nghiêu nói gì, Hạ Mạt ngước mắt, có chút mờ mịt nhìn anh.

“Em vừa gọi tôi là gì?”

“...Chu... Chu tiên sinh...”