Chu Cẩn Nghiêu cười nhạt, cảm thấy đúng là mình không nên bận tâm đến cách xưng hô thì hơn. Anh đóng cửa kính xe lại, cong mắt nhìn cô: “Thế em đoán xem, bây giờ tôi muốn ăn gì?”
Hạ Mạt ngẩng đầu, không chống lại được ánh mắt nóng rực của anh, tim đập càng nhanh hơn.
Cảm giác này phần lớn là vì cô có nỗi sợ hãi khi đối mặt với người đàn ông này, phần còn lại là quẫn bách khi nhận ra anh đang hỏi gì.
Hứa hẹn trước đó hình như đều sắp bị anh vứt ra sau đầu rồi.
Chu Cẩn Nghiêu không nhiều lời, anh vươn tay giữ khuôn mặt Hạ Mạt, trong ánh mắt quẫn bách của cô, đầu ngón tay anh chậm rãi lướt qua đôi môi mềm mại rồi từ từ cúi người xuống.
Đôi tai nhỏ nhắn phiếm hồng bị người đàn ông ngậm lấy, Hạ Mạt chịu không nổi, khẽ thốt lên: "Đừng...”
Cô đẩy nhẹ, muốn ngăn bàn tay anh đang dần trượt xuống.
Nhưng Chu Cẩn Nghiêu không hề dừng lại.
Anh buông vành tai mềm mại ra, cúi đầu vén váy cô lên.
“Em xem...” Chu Cẩn Nghiêu ý cười ôn hòa.
Hạ Mạt nhìn theo ánh mắt anh, rồi cũng cúi xuống. Đúng là không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái cô đã xấu hổ đến mức chỉ muốn ngay lập tức đưa tay lên che mắt anh lại.
Tâm tình của Chu Cẩn Nghiêu lúc này thật sự rất tốt, anh còn thấp giọng trêu chọc bên tai cô: “Muốn không?”
Hai chữ này vừa như kéo lại một chút lý trí còn sót lại trong đầu Hạ Mạt, cũng vừa như đánh tan cô, cô nghiêng đầu sang một bên, lúng túng nói: “Đừng... đừng ở bên ngoài...”
Đáp án của cô đương nhiên không phải là đáp án anh muốn nghe, anh hôn cô, trong lúc cố ý còn hơi dùng sức cắn cô một cái.
"Ưʍ..." Hạ Mạt rõ ràng chống đỡ không nổi, nhưng cũng không dám kháng cự.
Chỉ chốc lát sau, thân xe đen kịt bắt đầu lắc lư ở cửa phố xá sầm uất đông người.
Khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm, Chu Cẩn Nghiêu bỗng xoay người Hạ Mạt lại, làm cô phải dùng cả hai tay bám lên vô lăng để giữ thăng bằng.
Nhưng mỗi một động tác của Chu Cẩn Nghiêu đều quá sâu, quá mạnh mẽ, khiến Hạ Mạt hoa cả mắt, dưới chân càng mềm nhũn hơn, dôi tay nắm chặt tay lái cũng dần không còn khí lực mà trượt xuống.
Nhận thấy cô kiệt sức, Chu Cẩn Nghiêu mới chậm rãi đỡ eo cô.
Hạ Mạt lại nức nở một tiếng, theo phản xạ cố gắng nắm lấy thứ gì đó, theo sau một tay cô chống lên phía trước, vô tình ấn vào còi xe ngay giữa vô lăng.
“Beep—"
Chiếc xe việt dã màu đen xa hoa ở giữa phố xá sầm uất lại vô tình phát một tiếng vang dội, lập tức thu hút sự chú ý của người đi đường. Mọi người đều theo bản năng nhìn về phía chiếc xe không hợp với khung cảnh này.
Tầm mắt của những người đó giống như đèn chiếu sáng liên tiếp rơi vào mắt Hạ Mạt.
Cô vừa xấu hổ vừa cuống quýt, phản ứng của cơ thể càng thêm mẫn cảm hơn, liên tục co rút.
“Không... dừng lại đã...” Hạ Mạt muốn trốn, hai tay lại bị ai kia khóa lại.
Chu Cẩn Nghiêu hừ nhẹ, bị cô siết chặt đến mức hông tê dại, nhưng kèm theo đó là cảm giác thoải mái khó tả, sợ cô va đập quá nhiều sẽ bị đau, anh dứt khoát kéo cô ngồi lại trên người mình.
Lần này Hạ Mạt không còn sức để tâm đến bên ngoài nữa, cô mệt mỏi dựa vào vai anh thở dốc, chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào là vang lên không dứt.