Khóa Ranh Giới

Chương 13: Bức bối

Không ngờ Thang Giai Hủy lại muốn mời mình, trong mắt Hạ Mạt xen lẫn ngạc nhiên và vui mừng.

Nhưng sự vui mừng này cũng không kéo dài được bao lâu, vì cô rất rõ thân phận hiện tại của mình bây giờ là gì.

Cô cúi đầu, nhìn theo đường viền ren dưới váy ngủ, hiện tại cô không có quyền quyết định.

Chu Cẩn Nghiêu đương nhiên thể nhìn thấy thiếu nữ trong lòng anh vừa rồi có bao nhiêu chờ mong, dù chỉ thoáng qua, anh cũng nhìn thấy rất rõ. Anh cân nhắc một chút, ngoại trừ chuyện hôm nay Hạ Mạt tự ý xuống lầu thì phần lớn thời gian còn lại, cô đều chỉ quanh quẩn trong căn phòng này.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve eo Hạ Mạt, giọng nói có phần trầm hơn: “Muốn đi à?”

Hạ Mạt lấy hết can đảm nhìn anh, chậm chạp gật đầu.

“Vậy thì ngày mai anh và Hạ Mạt đều sẽ tham gia." Chu Cẩn Nghiêu đứng lên, cho Thang Giai Hủy một câu trả lời khẳng định.

Thang Giai Hủy cười tươi chạy khỏi phòng, thời gian không còn nhiều, cô bé cần chuẩn bị kỹ cho buổi tiệc ngày mai.

Trước khi đi, Thanh Giai Thủy còn chu đáo đóng cửa lại giúp.

Trong phòng trở về yên tĩnh. Tầm mắt Chu Cẩn Nghiêu rơi xuống cổ áo của Hạ Mạt, nơi đang hơi mở ra, da thịt trắng như tuyết trên ngực cô theo hô hấp mà lên xuống, lần nữa khiến trong lòng anh dâng lên cảm giác bức bối khó tả.

Anh xoay người, tự rót cho mình một ly nước. Yết hầu nam tính nhấp nhô, chỉ vài ngụm đã uống cạn.

Chu Cẩn Nghiêu không lại gần Hạ Mạt nữa. Anh nhận ra, chỉ cần ở gần cô gái mềm mại này lâu thêm, cảm giác bức bối trong lòng anh sẽ bị khuếch đại không ngừng.

Anh có chút khinh thường chính mình. Không ngờ, sau lần vô tình kia, anh lại giống như một cậu trai trẻ chưa trải đời, không bao giờ cảm thấy đủ.

Những ngày gần đây, Chu Cẩn Nghiêu cố tình giảm bớt thời gian ở bên Hạ Mạt vào ban ngày, chính là mong rằng mình có thể lấy lại trạng thái bình thường như trước.

Nhưng điều anh không ngờ là, dù cho có làm gì đi nữa thì hình ảnh thiếu nữ đêm đó khóc lóc nức nở, cơ thể lại giống như con rắn quyến rũ quấn lấy anh vẫn cứ hiện lên trong đầu.

Tầm mắt Chu Cẩn Nghiêu cuối cùng vẫn không tự chủ được mà dừng lại trên người Hạ Mạt. Cô ngồi bên mép giường, khoác chiếc áo khoác màu xám tro của anh, làm thân hình vốn gầy nhỏ càng thêm mảnh mai, yếu ớt hơn.

Cô thật sự quá gầy, bảo sao đêm đó không chịu nổi anh.

Nghĩ tới chuyện Phụng Cát vẫn luôn lét lút theo dõi, anh thở dài trong lòng, chân đã cất bước đi tới chỗ thiếu nữ.

Anh tự nhiên ôm lấy Hạ Mạt, đi xuống dưới lầu.

Hạ Mạt không biết anh muốn đưa cô đi nơi đâu, nhưng cô không dám phản kháng, chỉ có thể nhát gan nói: "Chu tiên sinh... tôi, tôi có thể tự đi...”

Chu Cẩn Nghiêu cụp mắt nhìn thiếu nữ trong lòng, hỏi ngược lại: “Không khó chịu nữa à?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Hạ Mạt ngơ ngác. Chờ cô kịp hiểu ra anh đang nói đến chỗ nào, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.

Anh bật cười, ánh mắt rời khỏi gương mặt đỏ ửng của cô.

“Đưa em ra ngoài ăn. Muốn ăn gì?”

Hạ Mạt không ngờ cơ hội ra ngoài lại đến nhanh như vậy. Cô vô thức nhìn vào yết hầu nổi bật của người đàn ông, lí nhí đáp: “Muốn, muốn ăn mì…”

Chu Cẩn Nghiêu cười không nói gì thêm, một đường ôm Hạ Mạt vào trong xe.