Thang Giai Hủy thấy tâm tình của Hạ Mạt có chút sa sút, cô bé nhìn đồng hồ, nói nhanh: "Anh Cẩn Nghiêu và bố em ra ngoài bàn chuyện làm ăn, hẳn là sắp về rồi, chị đừng lo lắng.”
Gương mặt đầy sức sống và nụ cười hồn nhiên của Thang Giai Hủy khiến Hạ Mạt nghĩ, có lẽ cô bé không biết bố mình và Chu Cẩn Nghiêu đang làm chuyện gì...
“A! Hình như bố về rồi! Em nghe thấy tiếng xe!” Thang Giai Hủy phấn khích chạy tới cửa sổ, nhìn xuống sân.
Hạ Mạt cũng đi theo cô bé đến trước cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Chu Cẩn Nghiêu từ trên một chiếc xe việt dã màu đen bước xuống.
Anh mặc một chiếc áo phông màu đen, khi đóng cửa xe, đường nét cơ bắp trên cánh tay trở nên rõ ràng dị thường, phía dưới là một chiếc quần jean đơn giản, chân đi một đôi giày quân đội.
Giống như cảm nhận ánh mắt của cô, Chu Cẩn Nghiêu cũng ngước mắt nhìn lên lầu. Hạ Mạt vừa chạm mắt với anh đã bất giác lùi lại, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Thang Giai Hủy không nhận ra sự khác thường giữa hai người, chỉ hào hứng chạy xuống tầng, ôm chầm lấy người đàn ông trung niên bước ra từ hàng ghế sau.
Hạ Mạt nghe thấy cô bé thân thiết gọi người đàn ông trung niên đó là “Bố”.
Còn Chu Cẩn Nghiêu thì một đường đi lên lầu, khi trở về phòng, anh thấy Mạt đang ngồi trên mép giường, toàn thân rõ ràng rất khẩn trương, tay vô thức vò lấy góc áo.
Cô không dám nhìn người đàn ông, sợ anh biết cô vừa tự ý đi xuống lầu dưới, còn nhìn thấy người và những chuyện không nên thấy, cả việc Đại Xuyên vì cô mà vô duyên vô cớ bị Nhu Khang tát một cái.
Mà khi đôi giày da quân đội kia dừng lại trước mặt, Hạ Mạt không thể trốn nữa, hơi thở trở nên gấp gáp.
Chu Cẩn Nghiêu thấy cô căng thẳng thành như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ nửa quỳ xổm xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Mạt lên, giọng trầm ấm: "Lúc tôi không có ở đây, Nhu Khang đã làm gì em?”
Hàng mi Hạ Mạt run rẩy, lắp bắp đáp: “Không… không có, anh ta không làm gì cả, là… Đại Xuyên và cô Thang đã giúp tôi.”
“Xin lỗi, tôi… tôi không dám nữa. Chỉ là… tôi muốn ra ngoài nhìn một chút thôi...”
“Vết thương trên mặt Đại Xuyên là em xử lý?” Điểm chú ý của anh và cô rõ ràng không giống nhau.
“Phải...” Hạ Mạt càng rụt rè hơn.
Chu Cẩn Nghiêu hiện tại chỉ cách cô khoảng một tấc, hơi thở nam tính mang theo sự hoang dã đặc trưng của anh phả lên má cô: “Sợ tôi lắm à?”
“…Không phải.”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay to lớn dễ dàng nắm lấy vòng eo mềm mại của cô bóp nhẹ.
“Thật sao?”
Hạ Mạt hít sâu, tận lực ổn định hơi thở chính mình, nhưng tiếng tim đập như đánh trống của cô trong hoàn cảnh yên tĩnh này lại như đang bán đứng cô.
Cửa phòng vốn không đóng, nên khi Thang Giai Hủy cao hứng bừng bừng chạy vào, cũng nhìn thấy cảnh một nam một nữ trong tư thế thân mật đầy ám muội.
Trên khuôn mặt trẻ trung của cô bé nhất thời hiện lên nét thẹn thùng vốn có ở độ tuổi này, nhưng trong ánh mắt thì lại có chút táo bạo và tò mò.
“Anh Cẩn Nghiêu, bố đã đồng ý để em tổ chức buổi tiệc ở nhà vào ngày mai rồi. Còn cho phép em mời bạn học đến chơi nữa!”
“Em... có thể mời cả chị Hạ Mạt cùng đến tham gia không?”