Nghe câu cảnh cáo này, Tiền Minh Vi bật cười: "Làm sao tôi không biết cô ấy là bạn gái của cậu chứ? Tôi chỉ khách sáo mà thôi. Được rồi, không làm phiền hai người nữa, tôi đi gọi món đây."
"Đi theo phục vụ vào phòng trước đi, lát nữa tôi qua."
"À đúng rồi, em có kiêng món nào không?" Câu này rõ ràng là hỏi Giang Nhược An.
Giang Nhược An nhìn Đường Hạo Đức một cái, sau đó lắc đầu đáp: "Không."
"Thế thì tốt."
Khi đang đi theo phục vụ vào phòng riêng, Đường Hạo Đức nói với Giang Nhược An: "Tiền Minh Vi không phải người tử tế, nếu sau này anh ta tìm em, em nhất định đừng đồng ý."
Giang Nhược An thầm nghĩ, sau khi nhiệm vụ kết thúc, cậu sẽ chẳng thèm quan tâm ai hết. Với lại, cậu không nghĩ Tiền Minh Vi thích mình, chắc chỉ là hứng thú nhất thời thôi.
Nhưng hiện tại, cậu ngoan ngoãn gật đầu, vì khách hàng là trên hết.
Lúc này sắc mặt của Đường Hạo Đức mới dịu lại.
Bữa ăn quá mức xa hoa, từng món ăn cao cấp lần lượt được bày ra. Từ khi đến thế giới này, Giang Nhược An chưa từng ăn được một bữa nào ra hồn. Những món ăn phong phú và hương vị tuyệt vời khiến tâm trạng cậu tốt lên không ít.
Cậu vừa ăn vừa nghe Đường Hạo Đức nói chuyện, từ đầu tới cuối không để tâm tới người khác.
Văn Tử Mặc ngồi ở xa, nhìn bàn đầy sơn hào hải vị, trong lòng hình thành vài suy đoán.
Món ăn do Tiền Minh Vi chọn, cái gì đắt nhất thì chọn, hoàn toàn không quan tâm trình tự hay hương vị, giống như một gã nhà giàu mới nổi muốn khoe khoang.
Nhưng...
Người mà anh ta muốn khoe khoang lại chẳng hề để ý.
Văn Tử Mặc không nói gì, cầm tách trà, để hương thơm nhẹ nhàng của hoa trà thấm vào miệng. Hơi nước mờ ảo, gọng kính phản chiếu gương mặt phồng má như sóc nhỏ của Giang Nhược An.
Thời gian sau đó, không có chuyện gì bất thường xảy ra. Tiền Minh Vi cũng rất bình thường. Đến khi buổi tụ tập kết thúc, mọi người lục tục ra về, Đường Hạo Đức đột nhiên nói quên đồ, bảo Giang Nhược An đợi ở sảnh.
Giang Nhược An không có ý kiến, lấy một cây son ra, món đồ này cậu mua ở cửa hàng tiện lợi gần ga tàu điện ngầm. Sáng nay ra ngoài, cậu mới nhớ ra đã đóng giả nữ thì phải trang điểm, nhưng không biết cách cũng không có thời gian, đành mua một cây son có màu đánh tạm.
Bây giờ ăn xong, son môi đã trôi sạch.
Giang Nhược An vặn son ra, nhìn bóng phản chiếu mờ mờ trên mặt kim loại trang trí của nhà hàng mà cẩn thận tô lại.
Cây son năm tệ, chất lượng không tốt, màu sắc rẻ tiền, mang chút nhũ sáng, còn che mất màu môi vốn hồng hào của cậu.
"Trông em lúc không tô son còn đẹp hơn."
Trong gương phản chiếu không biết từ khi nào xuất hiện thêm một bóng người cao lớn. Hai cái bóng xám đen đan vào nhau.
Giang Nhược An không trả lời.
"Cậu ta không mua cho em một thỏi son đắt tiền à?"
Là Văn Tử Mặc. Vẻ mặt anh ta bình thản, lấy đi cây son trong tay Giang Nhược An, ánh mắt dán vào lớp vỏ nhựa rẻ tiền. Trước biểu cảm ngơ ngác của Giang Nhược An, anh ta tiếp tục nói:
"Chiếc váy của em có chất liệu rất kém, đường may lòi chỉ lại không vừa người."
"Tiểu Hảo, bạn trai em đúng là rất không ra gì."
"Keo kiệt, nhỏ nhen, còn đối xử tệ với em."
Văn Tử Mặc khẽ cười, cúi người lại gần Giang Nhược An. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở giao hòa, ánh mắt anh ta lướt qua những sợi lông tơ mỏng manh trên má cậu. Anh ta thấp giọng: