Đường Hạo Đức rất hài lòng với Giang Nhược An, thậm chí còn nghĩ đến việc sau này thường xuyên hẹn cậu ra ngoài. Nếu có thể phát triển thành người yêu thật sự… thì càng tốt.
Không ngờ lại nghe thấy câu nói của Tiền Minh Vi, trong lòng anh ta bất giác trào lên cảm giác muốn chiếm hữu Giang Nhược An. Như một người bạn trai chính hiệu, anh ta nói thẳng: “Bạn gái tôi chỉ ngồi xe cùng tôi thôi!”
Đương nhiên Giang Nhược An sẽ nghe theo khách hàng, hơn nữa cậu vốn không có ấn tượng tốt với Tiền Minh Vi, nên giọng nói chắc chắn đáp: "Ừm."
"Được thôi." Tiền Minh Vi nhún vai, bộ dạng rất thờ ơ.
Đường Hạo Đức kéo Giang Nhược An đi rất nhanh.
Tiền Minh Vi đút tay vào túi, đứng nhìn Giang Nhược An bước lên xe.
Trong ánh mắt của anh ta thoáng hiện lên cảm xúc tiếc nuối, lẩm bẩm: "Lời hay ý đẹp không nghe, vậy thì đừng trách tôi nhé."
...
Tuy Tiền Minh Vi có tiền nhưng không phải kiểu người thích vung tay quá trán. Bình thường, dù mời cả nhóm đi ăn, anh ta cũng chỉ chọn những nhà hàng có đánh giá cao nhưng giá cả không đến mức khiến người khác cảm thấy áp lực. Thế nhưng, lần này, mọi người đều bị sự xa hoa của anh ta làm choáng ngợp.
Nhà hàng được trang trí lộng lẫy với phong cách nguy nga. Kết cấu mái vòm cao vυ't, trước cửa chính, một vài nhân viên mặc đồng phục quản gia chạy tới dẫn đường. Trong sảnh lớn trải thảm dày, chính giữa là một bức tượng hình người khổng lồ, xung quanh là đài phun nước.
Tiền Minh Vi đang trò chuyện với quản lý nhà hàng vừa chạy ra đón, trong khi Văn Tử Mặc đứng cách đó không xa, giữ khoảng cách với mọi người.
Những người còn lại bị đưa vào một nơi quá mức sang trọng, không khỏi bồn chồn mà ngó nghiêng. Đường Hạo Đức vốn hơi phô trương cũng trở nên kiềm chế hơn. Riêng Giang Nhược An không hề có cảm giác gì đặc biệt, trong đầu vẫn đang nghĩ làm thế nào để thể hiện hình tượng kiêu kỳ yêu bạn trai mà nhiệm vụ yêu cầu, dù sao cậu vẫn chưa quen lắm với vai diễn này.
Tiếng nhạc du dương vang lên bên tai, mang theo sự thoát tục và nhẹ nhàng.
Giang Nhược An bị thu hút, ôm lấy cánh tay Đường Hạo Đức, ánh mắt tò mò nhìn về góc phòng. Ở đó, có một cây đàn piano đen bóng, người nghệ sĩ đang ngồi tao nhã đánh đàn.
"Tôi chơi hay hơn anh ta. Có muốn tới nhà tôi chơi không, tôi đàn cho em nghe."
Giọng nói hơi khàn của Tiền Minh Vi đột nhiên vang lên bên tai Giang Nhược An, ngay sau đó là hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cậu. Giang Nhược An giật mình, ôm lấy tai mình, quay lại nhìn.
Chỉ thấy nụ cười đầy ẩn ý trên gương mặt Tiền Minh Vi.
Giang Nhược An không để tâm đến những nhân vật ngoài cốt truyện, cậu không hiểu tại sao Tiền Minh Vi lại muốn nói chuyện với mình. Để tránh làm hỏng nhiệm vụ và mất tiền, cậu chỉ biết nhẫn nhịn, cụp mắt xuống che giấu suy nghĩ thực sự.
Thế nhưng, Tiền Minh Vi không chịu buông tha, như thể cảm thấy dáng vẻ này của Giang Nhược An rất thú vị: "Sao thế? Em thấy tôi phiền à?"
Lúc này, Đường Hạo Đức cũng nhận ra sự hiện diện của Tiền Minh Vi. Anh ta rút tay mình ra, vòng qua ôm lấy Giang Nhược An, dù là ý định bảo vệ bạn gái trước mặt mọi người hay vì mối giao dịch ngầm giữa hai người, Đường Hạo Đức đều cảm thấy bản thân cần làm vậy. Anh ta nói: "Tiền Minh Vi, Tiểu Hảo là bạn gái của tôi, cậu làm thế này khiến cô ấy rất không thoải mái."