Tiền Minh Vi vốn có vẻ ngoài rất điển trai, mái tóc được vuốt keo gọn gàng, xương chân mày hơi cao, khoảng cách giữa lông mày và mắt khá nhỏ, bật lên khí chất ngông cuồng, bất cần.
Lúc này, anh ta đang nhíu mày, trong mắt phản chiếu hình dáng nhỏ bé của Giang Nhược An, không hề chớp mắt. Thái độ quá mức vô lễ này càng khiến Giang Nhược An cảm thấy anh ta không dễ tiếp cận.
“Cậu và cậu ấy quen nhau thế nào?” Người đầu tiên lên tiếng lại là Văn Tử Mặc. Ánh mắt anh ta không thẳng thừng như Tiền Minh Vi, chỉ lướt qua Giang Nhược An một cái rồi nhanh chóng rời đi, như thể chỉ là một hành động vô tình.
Giang Nhược An không nhận ra điều đó.
Đường Hạo Đức nghe câu hỏi này, lập tức cảm thấy hãnh diện. Anh ta kéo Giang Nhược An lại gần, cúi đầu nhìn cậu rồi nói: “Tôi và Tiểu Hảo đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, đúng không?”
Giang Nhược An nhớ lại thiết lập trong tài liệu, bèn gật đầu. Hai má cậu vốn đã ửng đỏ vì thời tiết nóng nực, giờ trông càng như đang ngại ngùng vì bị bạn trai trêu chọc. Cậu nói: “Đúng… đúng rồi, chồng… rất tốt.”
Giang Nhược An cảm thấy cách xưng hô này thật sự quá xấu hổ, nhưng khách hàng đã đặc biệt yêu cầu phải gọi như vậy, cậu đành chấp nhận sự khó khăn trong công việc lần này.
Nghe xong, khóe miệng Văn Tử Mặc hơi cong lên, không rõ là đang cười vì điều gì. Ánh mắt anh ta vẫn bình thản, nhưng không mang theo chút ấm áp nào, thậm chí còn toát ra vẻ mỉa mai. Anh ta chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy à.”
Đường Hạo Đức lập tức cau mày, niềm vui khi nãy thoáng chốc biến mất. Anh ta hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Văn Tử Mặc vẫn giữ nguyên thần thái: “Không có gì, chẳng lẽ tôi không được cười?”
Đường Hạo Đức không biết phải đáp lại thế nào.
Giang Nhược An nhận ra sự căng thẳng giữa hai người. Cậu nhìn theo ánh mắt Đường Hạo Đức, thấy Văn Tử Mặc là một chàng trai trông rất thư sinh, tuấn tú. Chiếc mũi cao thẳng của anh ta đỡ một cặp kính gọng vàng, dáng người cao ráo, quần áo không một nếp nhăn.
Vừa đúng lúc cậu nhìn anh ta, Văn Tử Mặc cũng khẽ quay mặt lại, từ trên cao nhìn xuống Giang Nhược An.
Đôi mắt nhạt màu của anh ta như ánh mắt loài rắn, mang lại cho Giang Nhược An cảm giác như bị thú dữ dõi theo. Giữa trời hè nóng nực, sống lưng cậu bỗng lạnh toát. Giang Nhược An vội cúi đầu, tránh ánh nhìn của Văn Tử Mặc.
Trong lòng cậu không khỏi thắc mắc, tại sao lần đầu tiên làm việc lại gặp phải nhiều người kỳ quái đến vậy.
Hành động này khiến Tiền Minh Vi không còn nhìn thấy khuôn mặt của Giang Nhược An nữa, chỉ có thể trông thấy mái tóc giả màu nâu hạt dẻ với đường xoáy tóc giả tạo. Nhưng dù vậy, anh ta vẫn thấy cậu thật đáng yêu.
Tuy nhiên, việc Giang Nhược An trông giống như đang chìm đắm trong tình yêu lại khiến Tiền Minh Vi cảm thấy khó chịu, nhất là khi nghe cậu gọi “chồng”.
Dù vậy, anh ta không thể hiện ra ngoài, chỉ vỗ tay, nói với giọng lười biếng: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa. Tôi sẽ gửi địa chỉ, các cậu tự bắt xe đến đó nhé.”
Những người khác không có ý kiến. Xe thể thao của Tiền Minh Vi chưa bao giờ chở ai khác, mà cũng không thể chở nhiều người như vậy. Anh ta đã chi tiền mời khách, tự trả tiền xe cũng không có gì to tát.
Văn Tử Mặc từ trước đến nay chưa từng tham gia tụ họp, nhưng lần này lại không từ chối.
Khi Đường Hạo Đức dẫn Giang Nhược An bắt xe, Tiền Minh Vi lười biếng lên tiếng: “Ê, Đường Hạo Đức, để bạn gái cậu ngồi xe với tôi đi.”