Vạn Người Ghét Không Điển Hình

Quyển 1 - Chương 10: Phòng trọ

“Vậy là rất xinh rồi.” Tiền Minh Vi nói.

Thực ra, Tiền Minh Vi không mấy quan tâm đến bạn gái của Đường Hạo Đức. Anh ta chỉ thấy chán nản, muốn tìm niềm vui. Niềm vui đó là Đường Hạo Đức hay Văn Tử Mặc cũng không quan trọng.

Nhìn tình hình hiện tại, niềm vui có vẻ nghiêng về phía Văn Tử Mặc rồi.

Kết quả là ngay khi vừa nghĩ vậy, Tiền Minh Vi lại cảm thấy hứng thú giảm đi. Anh ta ngáp dài, cân nhắc có nên trốn học vào buổi chiều hay không. Thành phố G quá nóng, điều hòa trong trường lại quá tệ, hay là anh ta nên sang thành phố bên cạnh để trượt tuyết cho mát.

Trong lúc suy nghĩ, anh ta cúi đầu, bất ngờ chạm mắt với một đôi đồng tử sáng ngời, trong veo.

Chủ nhân của đôi mắt ấy đánh giá anh ta vài giây rồi không mấy hứng thú mà dời ánh nhìn đi.

Tiền Minh Vi ngây người.

Đường Hạo Đức vui vẻ nói: “Mọi người làm quen đi, đây là bạn gái tôi, Tiểu Hảo.”

“Cô gái” được gọi là Tiểu Hảo, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn hơi rộng, để lộ xương quai xanh tinh tế và phần cổ áo có chút trống trải. Vòng eo nhỏ nhắn, chân váy dài đến bắp chân, lộ ra đôi chân được bao bọc trong đôi tất trắng.

Trông cô ấy như rất ngại ngùng, siết chặt cánh tay của Đường Hạo Đức, hơi nghiêng mặt. Hàng lông mi khẽ run rẩy, dù vậy cũng không che giấu được đôi môi đỏ, hàm răng trắng, khuôn mặt rạng rỡ như hoa xuân. Mái tóc nâu được cố định bằng một chiếc kẹp tóc kém chất lượng ở bên tai, để lộ vầng trán mịn màng. Dưới ánh nắng gay gắt, hai má cô ấy phủ một lớp đỏ ửng nhẹ như lụa mỏng.

Vẻ đáng yêu này quá mức nổi bật, đến mức Tiền Minh Vi cảm thấy chân răng ngứa ngáy, chỉ muốn cắn một miếng vào má cô ấy để giảm bớt cảm giác bức bối.

Đường Hạo Đức vẫn tiếp tục giới thiệu: “Tiểu Hảo, chào mọi người đi.”

Tiểu Hảo thực sự rất ngoan, rõ ràng cô ấy không quen với ánh mắt của mọi người, nhưng vẫn nghe theo lời bạn trai, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Tuy nhiên, giọng cô ấy quá nhỏ, quá khẽ, như thể sợ người khác nghe thấy: “Chào mọi người.”

Âm thanh mềm mại, ngọt ngào đến mức như sắp tan chảy.

Tiểu Hảo, hay còn gọi là Giang Nhược An, chỉ đơn giản là không quen ăn mặc như thế này, cũng không biết giả giọng, cậu lo lắng rằng lần đầu tiên nhận đơn hàng sẽ thất bại.

Đường Hạo Đức lại không hay biết những lo lắng của Giang Nhược An. Từ khi gặp cậu, trong lòng anh ta vẫn tràn đầy kích động, đến giờ vẫn chưa ngừng lại. Anh ta cười rạng rỡ như thể Giang Nhược An thực sự là người yêu của mình.

Hai người đứng sát nhau, trông rất giống một đôi tình nhân ngọt ngào.

Đường Hạo Đức xét ra cũng được coi là có nét đẹp trai, nhưng vào khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ: Anh ta và Tiểu Hảo đứng cạnh nhau thực sự không xứng chút nào.

Như người đẹp và quái thú vậy.

Văn Tử Mặc chỉnh gọng kính, thản nhiên nghĩ như vậy.

“Chào cậu...” Cả nhóm đều là nam sinh, bất ngờ tiếp xúc với một người xinh đẹp như vậy khiến họ không biết phải để tay chân ở đâu, lúng túng chào hỏi Giang Nhược An.

Văn Tử Mặc không nói gì, thần thái vẫn bình tĩnh như thường.

Ngược lại, biểu cảm của Tiền Minh Vi có phần kỳ lạ. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Giang Nhược An, khiến cậu cảm thấy chột dạ, nghĩ rằng mình hóa trang không tốt, bèn lặng lẽ lùi về phía sau Đường Hạo Đức nấp.

Cậu chỉ thò nửa khuôn mặt nhỏ nhắn ra, chân mày hơi nhíu lại, đôi mắt long lanh, nhìn về phía Tiền Minh Vi để thăm dò phản ứng.