Lâm Thanh Trúc ngồi xổm bên bờ đầm rửa tay, hơi nước ấm áp cũng bám lên đôi bàn tay.
Xung quanh, rất nhiều người đang nhóm lửa nấu ăn, ánh lửa bập bùng, cậu chống cằm lên đầu gối, từ xa nhìn lại, trông như một con thú nhỏ ngơ ngác giữa bụi lau sậy.
Mái tóc rối bù nhưng rất sạch sẽ, mềm mại như lông tơ, đôi mắt cậu khẽ cụp xuống. Dưới ánh hoàng hôn, cả người cậu toát lên vẻ ấm áp và yên bình, không hề lạc lõng.
Gió chiều thổi qua, những làn khói bếp lác đác bay lên không trung.
Bữa ăn vẫn đơn giản như mọi khi. Lâm Thanh Trúc tranh thủ bữa cuối ăn cùng đoàn thương nhân, vì từ ngày mai cậu không tiện bám theo họ nữa.
Trong điều kiện khắc nghiệt ở ngoài trời, tất nhiên không thể tắm nước nóng, nhưng mọi người vẫn cố gắng chỉnh trang lại bản thân, chuẩn bị vào thành.
Lâm Thanh Trúc cũng vậy. Trong lều, cậu lau sạch toàn thân, thay quần áo mới, rồi mang những bộ đồ cũ ra giặt sạch và phơi khô.
Cuối cùng, cậu trải chiếu cỏ, đắp chăn ấm áp, có một giấc ngủ ngon nhất trong suốt nửa năm qua.
Đoàn thương nhân đã đốt thuốc chống côn trùng, nên suốt đêm không bị muỗi đốt quấy rầy.
...
Sáng hôm sau, khi Lâm Thanh Trúc tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh.
Xung quanh lác đác bóng người, phần lớn đã vào thành, đoàn thương nhân chỉ còn một người ở lại trông hàng hóa.
Sau khi rửa mặt đơn giản, cậu cũng tiến đến cổng thành.
Cổng thành Ly Sơn nằm giữa hai ngọn núi, cao lớn đồ sộ. Người ra vào tấp nập, Lâm Thanh Trúc bị cuốn theo dòng người, đi qua cổng mới phát hiện bên dưới là một vực sâu thăm thẳm.
Thành chủ đã bắc một cây cầu Thăng Long trên vực sâu, nối liền cổng thành và thành trì. Cây cầu đủ rộng để hàng trăm người đi cùng lúc.
Bên kia cầu là những tầng lầu chồng chất, phố xá đông đúc nhộn nhịp không thôi. Ở đầu cầu, nhiều người hướng dẫn khách đang chờ bắt khách, nhưng nhìn Lâm Thanh Trúc ăn mặc giản dị, không giống người có thể trả nổi linh thạch, họ chẳng buồn hỏi han, cứ đứng yên tại chỗ.
Lâm Thanh Trúc vui vẻ tự mình khám phá.
Thành Ly Sơn quả thực rất phồn hoa.
Đất trong thành quý giá từng tấc, nên nhiều tòa nhà cao tới năm, sáu tầng. Phòng ốc nhỏ hẹp, nhưng được nối liền bằng hành lang và cầu trên không, thông suốt bốn phương, tạo nên một kết cấu phức tạp. Thành Ly Sơn còn được gọi là Hoa Thành, vì nhà nào cũng trồng hoa. Ngay cả các cửa hàng ven đường cũng treo đầy cây dây leo, cờ vải nhiều màu sắc sặc sỡ, điểm xuyết thêm những chiếc đèn l*иg lấp lánh.
Không khí sinh hoạt vô cùng đậm nét.
Lâm Thanh Trúc chăm chú quan sát các cửa tiệm. Có những cửa tiệm do tu sĩ mở, cũng có cửa tiệm của người phàm. Chỉ cần nhìn bảng hiệu là phân biệt được. Những tiệm phục vụ tu sĩ đều có chữ “Linh” trên bảng hiệu.
Nhưng dù là loại nào, không có cửa tiệm nào dán thông báo tuyển người.
Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định chủ động hơn, chọn một số tiệm có phong cách giản dị, vị trí khuất, lấy hết can đảm bước vào hỏi.
Lâm Thanh Trúc biết tính mình không quá hoạt bát, nên khi gặp ai cũng đều chào hỏi trước, cố gắng thể hiện thái độ tốt nhất.
"Chào ông chủ, ở đây có cần người làm không?"
"Chào chưởng quầy, ông ăn cơm chưa? Tiệm có tuyển người không?"
"Hôm nay trời đẹp nhỉ, xin hỏi tiệm có đang cần người không?"
...
Nhưng phần lớn các chủ tiệm, sau khi biết ý định của cậu, đều mất hứng, hờ hững liếc cậu một cái:
"Ngươi là dân Đại Diễn?"
"Tu vi thế nào?"
"Xuất thân ra sao?"
"Có phải tu sĩ không?"
"Ai giới thiệu đến đây?"
"Chậc... tư chất kém cỏi thế này, tiểu điếm không đủ khả năng nuôi dưỡng."