Sau Khi Vứt Bỏ Ta Thiếu Chủ Hắn Hối Hận Rồi

Chương 2.4

Thậm chí, có người còn phản ứng gay gắt hơn, mắng thẳng vào mặt cậu.

"Ngươi là tu sĩ ở đâu tới! Sao chẳng biết chút quy củ gì ở đây cả?"

"Không cần, không cần, mau đi đi!"

Cũng có người nhận nhầm cậu là cháu họ nào đó đến tìm nương tựa, nhưng sau khi Lâm Thanh Trúc phủ nhận, sắc mặt đối phương lập tức trở nên khó chịu, đẩy cậu ra ngoài, xua đuổi không thương tiếc.

Dù Lâm Thanh Trúc có tấm lòng làm việc tận tụy từ sáng tới tối cho các cửa tiệm nhỏ, thứ cậu nhận lại chỉ là những lời từ chối phũ phàng. Cậu lễ phép đi khắp mấy con phố, nhưng kết quả vẫn hoàn toàn tay trắng.

Sau cả buổi chiều bị từ chối, cuối cùng có một ông chủ thấy cậu tuổi còn nhỏ, mới chịu chỉ bảo đôi câu.

"Chàng trai trẻ, ngươi tưởng đây là chỗ nào? Đừng nói là nửa năm sau sẽ có đại hội, mà ngay cả ngày thường, nơi này cũng là thành trì lừng lẫy ở Hải Tây, chưa bao giờ thiếu tu sĩ. Công việc trong các cửa hàng linh vật, đến cả tu sĩ bản địa cũng tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, huống chi là một tán tu ngoại lai, không danh không phận như ngươi."

Ông ta còn chỉ cho Lâm Thanh Trúc nhìn những tiểu nhị trong tiệm, tất cả đều đã đạt đến Luyện Khí Kỳ.

Dù thời loạn thế sắp đến, nhưng ở Trường Phong giới vẫn là thời kỳ thịnh thế, nơi tu đạo cực thịnh. Các thiên chi kiêu tử nhiều như cá vượt sông, huống hồ là những kẻ bình thường.

Còn những tiệm của người phàm thì càng coi trọng mối quan hệ, nội tình của các gia tộc ở đây rất nặng nề, họ khinh thường nhất là những kẻ xuất thân không rõ ràng.

Lâm Thanh Trúc đứng lặng một lúc, cảm ơn ông chủ rồi xoay người rời đi.

Hoàng hôn buông xuống.

Lâm Thanh Trúc đứng trên phố, bụng đã đói meo.

Trưa nay cậu chưa ăn gì, nên bữa tối cậu đành xa xỉ tiêu hơn chục đồng tiền đồng để ăn một bát hoành thánh tại một quán nhỏ dành cho người phàm.

Hoành thánh nhỏ, vỏ mỏng nhân đầy, thêm vài giọt dầu thơm, ngon đến mức cậu húp sạch cả nước dùng.

Ăn hết một bát mới lưng lửng bụng, nhưng nghĩ mãi cậu vẫn không nỡ gọi thêm bát nữa.

Còn những quán ăn bên cạnh, giá cả toàn tính bằng bạc, mà nếu có thêm chữ "Linh" trên bảng hiệu, thì khởi điểm đã là linh châu, dù bán cả người cậu cũng chẳng đủ tiền để ăn.

Lúc này, Lâm Thanh Trúc chợt nhớ đến quán cơm nhỏ dưới núi Thanh Sơn phái. Chỉ hơn chục đồng tiền đồng là có thể ăn no nê, dù cậu tiết kiệm rất khắc khổ, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể ghé ăn một bữa ngon lành.

Cậu càng nhớ hơn cả những xiên xúc xích nướng trước cổng trường ở kiếp trước, chỉ năm hào một xiên, còn được bạn cùng bàn đãi cả chồng.

Lâm Thanh Trúc bóp bụng.

"Haizz, khách quan đi thong thả nhé!" Gã bán hàng nhận tiền từ cậu, cười niềm nở.

Lâm Thanh Trúc gật đầu, chuẩn bị quay về.

Cậu không giỏi mấy thứ khác, nhưng trí nhớ lại rất tốt, khả năng định hướng cũng cực kỳ ấn tượng. Cậu tự tìm được đường về mà chẳng cần phải tốn tiền mua bản đồ.

Cậu cũng ghé qua bảng thông báo, đứng xem một chút.

Những bảng thông báo này được thiết kế dành riêng cho người phàm và các tiểu tu sĩ, đôi khi để dán tin tức, đôi khi là các tờ tuyển dụng.

Hiện tại trên bảng có các tin như bảo tiêu của một tiêu cục nào đó hoặc một tiểu thế gia nào đó đang tuyển hộ vệ.

Lương ngày một viên linh châu, yêu cầu đạt Luyện Khí Kỳ tầng một trở lên, phải biết chạy, biết đánh, bảo vệ được chủ nhân…

Lâm Thanh Trúc chỉ liếc qua một cái rồi dời ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Tư chất và thực lực của cậu đều quá kém, đến yêu cầu cơ bản nhất còn không đạt, căn bản không có khả năng được chọn.

Cậu nghĩ ngày mai đi thử vận may ở Lam Giang Các, nhận mấy nhiệm vụ cậu có thể làm, như đào linh thảo hoặc chăm sóc linh thú, sẽ thiết thực hơn nhiều.