Thú Nguyên Châu mà Bùi Vũ Khanh nhắc đến được đặt trên chiếc bàn gỗ sau tấm bình phong, một chiếc giá đỡ hình bát màu nâu đen đang nâng một viên châu to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng màu máu.
Cừu Kỳ cũng từng thấy viên ngọc phát sáng ở hiện đại, thứ đó gọi là dạ minh châu, cái tên nghe thì cao quý, nhưng thực ra dạ minh châu nhân tạo rất rẻ, cô có thể ném mười viên một lúc mà không hề tiếc.
Nhưng viên châu này khác với dạ minh châu, ánh sáng của nó hướng vào trong, ánh sáng đỏ bên ngoài nhạt nhất, càng vào trong càng sáng, đồng thời còn tỏa ra khí đen mờ ảo.
Tóm lại, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay không phải thứ gì tốt lành.
Thú Nguyên Châu, Thú Nguyên Châu… Nghe tên viên ngọc này Cừu Kỳ liền biết, nó chắc chắn giống như nội đan trong phim tiên hiệp, là nguồn sức mạnh của nguyên chủ.
Cừu Kỳ nuốt nước bỏ, lo lắng hỏi: “Ta phải nuốt nó sao?”
“Đại nhân đặt tay lên là được.”
Cừu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên.
Những ngón tay trắng nõn còn chưa chạm vào bề mặt viên ngọc, đã có một lực hút mạnh kéo Cừu Kỳ về phía trước, lúc cô đang cố gắng giữ thăng bằng, viên ngọc đột nhiên bay lên cao, sau đó khí đen xung quanh càng lúc càng đậm.
Cừu Kỳ mở to mắt, cảm thấy toàn thân bất lực , như thể sinh mệnh đang dần trôi đi, theo sự suy yếu của cô, ánh sáng của viên ngọc càng lúc càng rực rỡ, xung quanh xuất hiện rất nhiều ký tự kỳ lạ xoay quanh nó.
Các ký tự xoay càng lúc càng nhanh, cuối cùng nhanh đến mức không nhìn rõ, sau đó nó đột nhiên bay về phía ngực Cừu Kỳ.
Cừu Kỳ trơ mắt nhìn vật này dung nhập vào cơ thể mình, theo hơi ấm nơi l*иg ngực, cơ thể cô lại tràn đầy sức mạnh, nhưng viên ngọc này vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục đưa thứ gì đó vào cơ thể cô, nhiệt độ trong máu càng lúc càng sôi sục, toàn thân cô như muốn bốc cháy.
“Khó chịu… Ta khó chịu quá…” Cừu Kỳ đau đớn quỵ xuống đất.
Lần sau có thể sắp xếp kịch bản đơn giản hơn được không, cô không cầu pháp thuật hay võ công cái gì cả, chỉ cần được ăn ngon mặc đẹp là được rồi!
Bùi Vũ Khanh đứng bên cạnh, đôi mắt xanh lam ảm đạm, dường như chỉ là một người đứng xem vô cảm.
“Đại nhân, xin hãy đợi.” Chờ thêm chút nữa, thời khắc sẽ đến.
Lời nguyền trên Thú Nguyên Châu này là do cô ấy tìm Vu Nhân mất ba tháng chuẩn bị mới hạ được, tuy rằng cái giá phải trả rất đắt, nhưng so với việc báo thù thì những thứ tầm thường kia cô ấy không quan tâm.
Chỉ cần nhân lúc hôm nay trăng tròn, ma đầu này suy yếu nhất mà gϊếŧ nó, vậy thì cô ấy, cùng với những người trong viện này, sẽ được tự do.
Nghĩ đến đây, trong mắt Bùi Vũ Khanh cuối cùng cũng xuất hiện một tia cảm xúc.
Cô ấy sắp được giải thoát rồi.
…
Cừu Kỳ không chịu nổi cơn đau dữ dội, nhanh chóng ngất đi.
Rất nhiều mảnh ký ức bắt đầu tràn vào đầu cô, Cừu Kỳ nhận ra, đây là ký ức của nguyên chủ.
Vì vậy, Cừu Kỳ nhanh chóng biết được nguyên nhân mình ngất xỉu, mồ hôi lạnh túa ra – kịch bản này, khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Nguyên chủ tính tình tàn bạo, chỉ vì thích mùi máu tanh mà lạm sát kẻ vô tội, nó gϊếŧ người không cần lý do, hoàn toàn là nhất thời nổi hứng, không phải là không có ai phản kháng, nhưng vì thực lực của nó quá mạnh, nên không ai là đối thủ của nó.
Cừu Kỳ nhớ lại những cảnh tượng máu me ghê rợn kia, con hàng này mẹ nó gây thù chuốc oán không chỉ một hai người, mà là cả đống, đến mức ra đường dạo bộ cũng có thể gặp mười mấy tên sát thủ đến chém gϊếŧ.
Không, căn bản không cần ra ngoài, bên cạnh nó đã có một hàng dài người đang chờ.
Trong giới thú nhân, có một loại khế ước chủ tớ được lưu truyền rộng rãi, hai bên lấy máu làm môi giới, dùng linh hồn lập khế ước, một bên thề sống chết trung thành với bên kia, vĩnh viễn không phản bội.
Bên chủ tớ không được trái lệnh bên chủ, không được chủ động hủy bỏ khế ước, hơn nữa, nếu bên chủ chết đi, bên chủ tớ cũng sẽ chết theo.
Nguyên chủ chính là lợi dụng khế ước này, mới giữ Bùi Vũ Khanh - vốn là con gái của Tinh Linh Vương - bên cạnh mình.
Tộc Tinh Linh khác với thú nhân và loài người, họ tính tình cao ngạo lạnh lùng, không thích sống theo bầy đàn, số lượng cũng không nhiều, đa số sống rải rác trên núi Cỗ Lão xa rời thế tục.
Trên núi Cỗ Lão có một suối nước nóng tự nhiên, nước suối này rất có ích cho việc tu luyện linh thuật của tộc Tinh Linh, dưới sự tưới nhuần của dòng suối thần kỳ này, thực lực của tộc Tinh Linh vượt xa tất cả các tộc khác, trở thành bá chủ của thế giới dị biệt này - tuy rằng nhìn họ có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng trên chiến trường, chỉ cần vung tay là có thể tiêu diệt cả một đội quân.
Tộc Tinh Linh mạnh mẽ như vậy, điều này cũng giải thích tại sao nguyên chủ lại tàn nhẫn với Bùi Vũ Khanh như vậy, mặc dù đã có khế ước chủ tớ ràng buộc, nhưng vẫn không yên tâm mà dùng Huyền Băng Thiết chế tạo thành vòng xích khóa chặt xương cốt của cô ấy, khiến cô ấy chỉ cần cử động một chút cũng đau đớn như xé da xẻ thịt.
Tộc Tinh Linh trời sinh hàn khí, điều này có liên quan đến pháp thuật mà họ tu luyện, vì vậy ngày thường họ thường xuyên ngâm mình trong suối nước nóng để điều dưỡng thân thể, nhưng Bùi Vũ Khanh lại bị nguyên chủ ép phải tắm nước đá, hơn nữa Huyền Băng Hoàn được chế tạo từ băng ngàn năm, vốn dĩ tộc Tinh Linh đã sợ lạnh, lại thêm hàn khí xâm nhập cơ thể, đương nhiên tình trạng sức khỏe của Bùi Vũ Khanh ngày càng suy yếu.
Cừu Kỳ nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của mỹ nhân vừa rồi, thì ra không phải là cô ấy vốn dĩ yếu đuối, mà là bị ma đầu này hành hạ thành ra như vậy?
Chết tiệt, đây còn là người sao!