“Đại nhân.”
“Hả?” Cừu Kỳ không dám quay đầu lại, cẩn thận hỏi: “Nàng thay đồ xong rồi?”
Người phía sau im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Cừu Kỳ lúc này mới quay người lại, sau đó hai mắt lập tức sáng lên.
Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp, chỉ là một bộ đồ trắng đơn giản như vậy, khi được Bùi Vũ Khanh mặc lên người lại toát ra khí chất thoát tục như tiên nữ.
Bùi Vũ Khanh im lặng đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Cừu Kỳ, có lẽ là ảo giác, cô cảm thấy người trước mặt có chút xa lạ, chủ yếu là do sự ngốc nghếch không biết từ đâu toát ra trên người đối phương.
“Khụ.” Thấy Bùi Vũ Khanh nhìn mình không nói gì, Cừu Kỳ lúng túng nhắc nhở: “Ta đã nói với nàng là ta mất trí nhớ rồi, nên không biết đường ra.”
Bùi Vũ Khanh chỉ vào cánh cửa đá bên trái, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cừu Kỳ đoán, chắc là do quy củ lễ nghi gì đó, nhất định phải là chủ nhân đi trước.
Cô đành phải đi đến trước cánh cửa đá nặng nề kia, nhìn quanh quất một hồi mà không thấy cái gì giống như cơ quan, bất lực quay đầu nhìn Bùi Vũ Khanh, đối phương bình tĩnh nhìn lại, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Cừu Kỳ bất đắc dĩ, giơ tay lên vỗ nhẹ vào cánh cửa đá khổng lồ chắn trước mặt, mở miệng cầu cứu Bùi Vũ Khanh: “Ta không biết mở cửa…”
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay đã trống không, theo đó là tiếng vật nặng đổ ầm xuống đất vang lên bên tai.
Cánh cửa đá kia, chỉ bị cô vỗ nhẹ một cái, đã không chịu nổi lực đạo mà đổ sụp xuống.
Bụi bay mù mịt, Cừu Kỳ há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.
Cô vội vàng nuốt nước bỏ, cẩn thận giơ bàn tay phải lên: “Ta nói ta không cố ý, nàng tin không?”
Bùi Vũ Khanh gật đầu: “Yên tâm, sáng mai ta sẽ cho người đến sửa.”
Nghe giọng điệu của Bùi Vũ Khanh, hình như cô ấy đã quen với chuyện này rồi?
Điều này khiến Cừu Kỳ càng thêm áy náy.
Hu hu hu, một mỹ nhân tốt như vậy, sao lại có người nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy chứ, đừng sợ, sau này chị Cừu sẽ bảo vệ em!
Cừu Kỳ bước ra ngoài trước, xuyên qua hành lang nhỏ hẹp, đi ra khỏi căn phòng tắm được bao bọc bởi những bức tường đá dày.
Vừa ra ngoài, ánh mắt cô đã bị mặt trăng trên đỉnh đầu thu hút.
Mặt trăng đêm nay rất tròn, nó tỏa ra ánh sáng đỏ rực, càng nhìn càng thấy quỷ dị và lạnh lẽo.
“Mặt trăng ở đây lúc nào cũng màu này sao?”
Bùi Vũ Khanh phía sau khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trả lời: “Đại nhân, đêm nay trăng tròn, người đang suy yếu, không nên ở ngoài quá lâu.”
Suy yếu?
Cừu Kỳ quay đầu lại, bọn họ đi chưa xa, đứng ở đây vẫn có thể nhìn thấy cánh cửa đá bị cô làm hỏng kia: “Thế này mà gọi là suy yếu?”
Bùi Vũ Khanh lại không trả lời.
…
Cừu Kỳ đi theo sự chỉ dẫn của Bùi Vũ Khanh, một đường quay về tẩm cung.
Nơi ngủ này thật sự xứng đáng với danh xưng “Đại nhân”, diện tích một cái giường còn lớn hơn cả phòng khách nhà cô, nhìn qua thì nằm mười mấy người cũng không thành vấn đề.
“Giường lớn như vậy, thay ga giường chắc vất vả lắm.” Cừu Kỳ lắc đầu.
“Đại nhân.” Bùi Vũ Khanh không trả lời, mà đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô, cúi đầu nói: “Đã quá giờ Tý rồi, đừng quên Thú Nguyên Châu của người.”
Cừu Kỳ nào có tâm trí nghĩ đến chuyện châu báu gì chứ, việc Bùi Vũ Khanh đột nhiên quỳ xuống đã khiến cô giật mình rồi.
Vội vàng đưa tay đỡ cô ấy dậy: “Nàng quỳ làm gì?”
“Đại nhân đã ra lệnh, người ngoài không được nhìn thẳng vào Thú Nguyên Châu.”
“…” Quả thật, là lời mà nhân vật này có thể nói ra.
Cừu Kỳ thở dài, vì mỹ nhân cũng vì chính mình: “Vậy bây giờ ta lại ra lệnh cho nàng đứng dậy, nàng có nghe không?”
Bùi Vũ Khanh vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng ánh mắt nhìn Cừu Kỳ lại mang theo sự nghi ngờ dò xét.
Cừu Kỳ nghiêm mặt nói: “Ta nghiêm túc đấy, ta không thích nàng quỳ ta, cũng không thích nàng cứ gọi ta là đại nhân, càng không thích nàng dùng kính ngữ với ta.”
“Đại nhân, điều này không hợp quy củ.”
“Ta đã mất trí nhớ rồi, nàng không thể cho ta tùy hứng một lần sao?”
“Vậy sau này, gọi đại nhân là gì?”
Cừu Kỳ đảo mắt, không nhịn được mà đùa: “Gọi ta là bảo bối Kỳ Kỳ là được.”
Bùi Vũ Khanh cụp mắt xuống, bình tĩnh từ chối: “Vẫn là gọi đại nhân đi.”
Cừu Kỳ: “...” Tốt lắm! Cá tính, ta thích!
…