Cừu Kỳ hắng giọng, chuẩn bị dùng tư thế quen thuộc để mở trang đầu tiên của kịch bản.
“Là thế này, vừa rồi ta bị đuối nước, tỉnh lại thì phát hiện mình không nhớ gì cả.” Cô vừa nói vừa giơ ngón tay chỉ vào đầu: “Chính là mất trí nhớ, ở đây có khái niệm này không?”
“Bùi Vũ Khanh.” Lần này người phụ nữ trả lời rất dứt khoát, dường như không hề bất ngờ với cách nói này.
Lần này đến lượt Cừu Kỳ ngạc nhiên: “Không phải chứ, ta nói ta mất trí nhớ là ngươi tin ngay sao? Ngươi không hỏi thêm gì sao? Người yêu của ngươi đổi người rồi mà ngươi không quan tâm sao!”
Bùi Vũ Khanh nhướng mày, dường như cảm thấy hai chữ “người yêu” trong miệng Cừu Kỳ thật mỉa mai: “Lời đại nhân nói, sao có thể nghi ngờ.”
"Được rồi.”
…
Mỹ nhân họ Bùi này thật sự không khách sáo, thấy Cừu Kỳ không nói gì nữa, bèn xoay người, bắt đầu tắm rửa, những giọt nước từ cánh tay trắng nõn của cô ta rơi xuống, tạo thành những gợn sóng trên mặt nước.
Đứng sau lưng, Cừu Kỳ theo bản năng đưa tay che mũi, sợ tối nay mình sẽ chết vì mất máu trong hồ này, nhưng sau khi nhìn thấy thứ sau lưng Bùi Vũ Khanh, cô lập tức mất hết hứng thú thưởng thức cảnh mỹ nhân tắm.
Trên tấm lưng gầy ấy, ở vị trí xương bướm, có hai chiếc vòng kim loại, mỗi chiếc to bằng hai ngón tay, cắm sâu vào da thịt Bùi Vũ Khanh, phần da xung quanh do bị mài mòn lâu ngày đã chuyển sang màu trắng bệch.
Cừu Kỳ không khỏi nhíu mày, dường như có thể cảm nhận được nỗi đau trên người Bùi Vũ Khanh.
Ánh mắt rời khỏi tấm lưng đầy vết thương ấy, Cừu Kỳ cẩn thận quan sát hai chiếc vòng, nhanh chóng phát hiện ra hoa văn trên đó rất giống với hoa văn trên mu bàn tay phải của mình, một hình đầu thú phức tạp.
Vậy, hai chiếc vòng này là do nguyên chủ đeo cho Bùi Vũ Khanh?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cừu Kỳ tối sầm lại, cuối cùng cũng có chút nghiêm túc, cô bắt đầu phân tích dựa trên những thông tin hiện có.
Nhìn thái độ vừa rồi của Bùi Vũ Khanh cùng với hai chiếc vòng tàn nhẫn này, có vẻ hai người họ không phải là một đôi ân ái, không chừng nguyên chủ thực sự là một kẻ cướp bóc, hϊếp đáp phụ nữ.
Không đúng, e rằng còn tàn bạo hơn cả thế.
Dựa vào kinh nghiệm viết kịch bản nhiều năm, Cừu Kỳ nhanh chóng suy đoán, nếu nguyên chủ thực sự là kẻ tàn ác như cô nghĩ, thì tình cảnh tiếp theo của cô sẽ không dễ chịu gì.
Quả nhiên, trên trời sẽ không rơi xuống một kịch bản hoàn hảo có kết thúc viên mãn ngay từ đầu cho cô. :)
Dường như nhận thấy Cừu Kỳ đã lâu không có động tĩnh, Bùi Vũ Khanh quay đầu lại, liếc nhìn, không có biểu hiện rõ ràng là thích hay ghét, cứ như người bị hai chiếc vòng kim loại tàn nhẫn xuyên qua xương cốt kia không phải là cô ta.
Cừu Kỳ không ngốc đến mức đi hỏi cô ta đeo vòng này có đau hay không, làm vậy không những không thể khiến Bùi Vũ Khanh cảm nhận được sự quan tâm của cô, mà còn vô cớ tăng thêm thù hận.
Cô nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc và lo lắng trong lòng, mỉm cười với Bùi Vũ Khanh.
“Xin lỗi mỹ nhân, nàng quá đẹp, ta không cẩn thận đã nhìn ngây người rồi, nàng cứ tắm tiếp đi, ta lên trước chờ nàng.”
Bùi Vũ Khanh gật đầu đáp lại, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Vâng, đại nhân.”
Tên ma đầu này đúng là nóng vội, ngay cả thời gian tắm rửa cũng không chờ được, nghĩ vậy, ánh mắt Bùi Vũ Khanh lập tức lạnh xuống.
Cừu Kỳ vừa đi đến cạnh hồ bỗng rùng mình, hai tay ôm lấy vai, nhưng cô không dám quay đầu lại, lặng lẽ bò lên bờ.
Cô đi đến giá treo quần áo, ánh mắt bị cuốn hút bởi một cuốn sách bìa đen bên dưới giá.
— “Bách Khoa Vũ Khí Thế Giới”.
Thứ này không phải nên để trên bàn làm việc của ta sao? Sao lại ở đây?
Cừu Kỳ ngồi xổm xuống lật giở, trang đầu tiên thình lình viết tên cô, ngay cả vị trí đặt bookmark cũng giống hệt lần trước cô xem.
Người ta xuyên không thì có bàn tay vàng, sao đến lượt ta lại là sách tham khảo, kịch bản này có vấn đề rồi.
Cừu Kỳ tặc lưỡi, tạm thời đặt cuốn sách sang một bên, đứng dậy chọn một bộ đồ nhỏ hơn trên giá.
Sau khi mặc bộ đồ cổ trang rộng thùng thình này vào, Cừu Kỳ giơ tay lên, cúi đầu nhìn đống dây áo, cô vốn là người suốt ngày mặc áo phông trắng với quần đùi, làm sao biết cách mặc thứ đồ rườm rà này.
Nghĩ vậy, Cừu Kỳ dứt khoát tháo dây áo ra, đơn giản quấn quanh eo thắt thành một chiếc nơ bướm, coi nó như áo choàng tắm.
“Ào…” Tiếng nước chảy vang lên bên tai, một cánh tay trắng nõn vươn qua vai Cừu Kỳ, lấy bộ đồ còn lại.
Trên người Bùi Vũ Khanh dường như có một mùi hương dễ chịu tự nhiên, thanh mát, dù hít sâu thế nào cũng không thấy ngấy.
Khi cô ta đưa tay đến, hơi nước trên người cũng vô tình chạm vào Cừu Kỳ, cơ bắp sau lưng cô căng lên, lập tức đứng im tại chỗ, thẳng tắp như cột nhà.
Phải làm sao đây! Tuy cô từng vẽ vài bộ truyện tranh người lớn, nhưng bản thân vẫn là một tờ giấy trắng, lát nữa lên giường, cô biết phải làm gì?
Mà này... Thế giới này có bαo ©αo sυ không nhỉ?
...
Tác giả có lời muốn nói: "Truyện lấy bối cảnh thế giới giả tưởng, hơn nữa còn rất nhiều chi tiết được sáng tạo thêm, văn phong thiên về hài hước chứ không nghiêm túc, nên mọi người không cần quá khắt khe đâu."