Biết được những điều này, Cừu Kỳ cảm thấy phẫn nộ thay cho Bùi Vũ Khanh.
Nếu đổi lại là cô, chắc chắn sẽ tàn nhẫn hơn Bùi Vũ Khanh gấp trăm ngàn lần.
Cô sẽ lột sạch quần áo của ma đầu này, rồi dùng dao lăng trì nó từng chút một! Cho nó nếm trải mùi vị đau đớn của việc bị lóc da xẻo thịt, tuyệt đối không để nó chết toàn thây!
Nghĩ vậy, Cừu Kỳ nhận ra mình phải nhanh chóng tỉnh lại, nếu không nếu cô chết thật, thì Bùi Vũ Khanh - người đã ký khế ước chủ tớ với cơ thể này - cũng sẽ chết theo.
Xung quanh tối đen, ở trung tâm tầm nhìn như có một hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ, giống như không gian ý thức sâu thẳm được miêu tả trong tiểu thuyết.
Cừu Kỳ cúi đầu, nhìn thấy dưới chân mình có một vòng sáng, cô bắt đầu chạy, muốn thoát khỏi bóng tối vô tận này, cô không muốn ở lại trong tiềm thức của ma đầu này thêm một giây phút nào nữa, lỡ như bị đồng hóa thì sao.
“Tiện nhân đáng chết! Chờ ta ra ngoài, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!” Cách đó không xa có tiếng người gào thét.
Giọng nói này đè nén cừu hận và lửa giận nồng đậm, như dã thú từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ rợn người.
Cừu Kỳ nhạy bén nhìn về phía phát ra âm thanh, dựa vào ánh sáng dưới chân, từng bước một tới gần.
Tiếng kêu gào phát ra từ một đám sương mù đen hình người bị nhốt trong l*иg.
"Tiện dân!" Hắc Vụ thấy Cừu Kỳ phản ứng dữ dội, lập tức áp sát vào song sắt phía cô, lộ ra một khuôn mặt nửa người nửa thú đáng sợ, trong mắt nó đỏ ngầu, nhìn vô cùng đáng sợ, "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, mau trả Thú Nguyên Châu và thân thể lại cho ta, chờ ta quay về gϊếŧ chết tiện nhân đó, nhất định sẽ có thưởng hậu hĩnh!"
"Ai là tiện nhân?" Cừu Kỳ khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng hỏi lại.
"Ngươi không phải vừa mới gặp sao? Tiện nhân họ Bùi đó!" Nhắc đến Bùi Vũ Khanh, vẻ mặt Hắc Vụ trở nên dữ tợn, liên tục biến đổi giữa khuôn mặt người và hình dạng thú, "Ta cho cô ta ăn, cho cô ta mặc, kết quả cô ta lại đối xử với ta như vậy, nếu không phải nể mặt mũi đó, ta có thể dung túng cô ta lâu như vậy sao? Xem ta hành hạ cô ta đến chết!"
Cừu Kỳ nghe được một nửa thì không chịu nổi nữa, giơ tay lên đánh vào trán nó, "Im miệng! Xấu xí mà còn lắm lời, chuyện khác để sau hẵng tính, vừa rồi ngươi gọi ai là tiện dân? Ta là mẹ ngươi đấy, có biết không hả?"
"Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy!" Không ngờ Cừu Kỳ lại nói ra những lời như vậy, Hắc Vụ rõ ràng ngây người, "Mau trả Thú Nguyên Châu lại cho ta! Nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!"
"Hả?" Cừu Kỳ nắm chặt tay, xoay xoay cổ, "Sao? Vừa rồi nghe mắng chưa đã? Muốn nghe Chị Cừu đây rap dizz ngươi thêm chút nữa à?"
"Ngươi!"
"Ngươi có biết tình cảnh hiện tại của mình ra sao không?" Cừu Kỳ chậm rãi xắn tay áo lên.
Cô đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nên đương nhiên biết tại sao nó lại biến thành một đám sương mù đen bị nhốt ở đây.
Mỗi thú nhân đều có một viên Thú Nguyên Châu, chính nhờ viên châu này, mới khiến chúng khác với gia súc bình thường, không chỉ có thể hóa thành hình người, mà còn sở hữu sức mạnh khác người.
Tu luyện ra một viên Thú Nguyên Châu của riêng mình, ít nhất mất trăm năm, nhiều thì cả ngàn năm, mà nguyên chủ chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã vươn lên vị trí này, không phải vì nó có thiên phú dị bẩm, mà là vì tính cách tàn bạo, cưỡng đoạt Thú Nguyên Châu của những thú nhân khác rồi nuốt vào bụng.
Thú Nguyên Châu bị nuốt chửng hoặc bị hủy diệt thì thú nhân đó cũng sẽ chết theo, có thể tưởng tượng, viên châu của nó tích lũy đến mức độ này, đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng.
Kết cục của việc ăn máu người khác chính là, mỗi khi trăng tròn, Thú Nguyên Châu này sẽ bắt đầu phản phệ nguyên chủ, nên bất đắc dĩ, nó chỉ có thể tạm thời lấy Thú Nguyên Châu ra trong ngày này, đợi qua giờ Tý mới vội vàng đeo lại.
Đêm trăng tròn là lúc nó yếu ớt nhất, mất đi Thú Nguyên Châu không chỉ khiến thú nguyên suy yếu, mà còn khiến ký ức và tính cách hỗn loạn, để tránh bất trắc và bị kẻ thù truy sát, mỗi khi trăng tròn, nó đều chọn một phi tần có thú nguyên mạnh mẽ để thị tẩm.
Loại thị tẩm một đi không trở lại~~~.
Nếu hôm nay không phải Cừu Kỳ vô tình xâm nhập vào cơ thể nó, Bùi Vũ Khanh bị chọn thị tẩm e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Cừu Kỳ càng nghĩ càng tức giận, cô không phải muốn làm anh hùng gì, chỉ đơn giản là nhìn thứ này không vừa mắt.
Đầu gối cô hơi khuỵu xuống, hạ thấp trọng tâm, trước đây vì muốn rèn luyện sức khỏe, cô đã từng học lớp Taekwondo một thời gian, tuy chỉ học được chút võ mèo cào, nhưng cộng thêm sức mạnh thô bạo không giảng đạo lý của cơ thể này, đối phó với nó đã hoàn toàn đủ rồi.
"Tiện dân! Ngươi muốn làm gì!"
Cừu Kỳ nhếch môi, chân trái đạp đất, khi thân thể nhảy lên không trung thì dùng lực xoay người, dồn hết sức lực, cô tung một cú đá hậu về phía đầu của đám sương mù đen đó.
"A ~~" Tiếng kêu thảm thiết chói tai đến mức như muốn xuyên thủng màng nhĩ, Cừu Kỳ chậm rãi thu chân lại, nghịch ngợm vẫy tay với nguyên chủ đã tan thành từng mảnh.
"Súc sinh già, bye bye." Nói xong, Cừu Kỳ còn cười khẩy đầy mỉa mai: "Thân thể của ngươi sau này ta dùng, mỹ nhân của ngươi sau này ta cưng chiều, ngươi cứ an tâm lên đường đi."
Đáng tiếc chỉ là một đám sương mù đen không có thực thể, nếu không cô nhất định sẽ thực hiện ý định lăng trì trước đó.