Tạ Lâm không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu. Phó Viễn Chu bị ánh mắt đó nhìn đến mức không tự nhiên, cậu vội tìm một cái cớ rồi rời đi ngay. Lúc Phó Viễn Chu rời đi, Tạ Lâm vẫn đứng ở cửa nhìn theo cậu, nhưng anh không hề ngăn cản.
Trong vài ngày sau đó, Phó Viễn Chu không gặp lại Tạ Lâm. Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm đó là cậu lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Mặc dù Tạ Lâm có đến nhà tìm, nhưng Phó Viễn Chu đều tìm cách tránh mặt. Thật sự cậu không biết phải làm sao để đối diện trực tiếp với Tạ Lâm.
Tuy vậy, trên mạng xã hội, hai người vẫn duy trì liên lạc. Tạ Lâm gửi lời xin lỗi về hành động của mình hôm đó. Mấy ngày nay, Phó Viễn Chu điên cuồng bổ sung kiến thức ABO, mới biết rằng hôm đó Tạ Lâm muốn cắn tuyến thể ở sau cổ cậu, tiêm pheromone để đánh dấu cậu tạm thời, anh muốn để lại đánh dấu thuộc về riêng mình. Điều này khiến Phó Viễn Chu tức giận đến mức cầm điện thoại mắng thầm Tạ Lâm suốt nửa giờ.
Tuy nhiên, xét đến việc Tạ Lâm đã xin lỗi, Phó Viễn Chu cũng không nói gì thêm, bởi vì hôm đó bản thân cậu cũng có vấn đề.
Sau khi bổ sung kiến thức cơ bản, Phó Viễn Chu mới hiểu hôm đó mình không đeo vòng cổ mà lại đi tìm Tạ Lâm đang trong kỳ phát tình, quả thực là hành vi tìm đường chết. Cũng may đó là Tạ Lâm, nếu đổi lại là một Alpha không đủ tự chủ, chắc chắn đã xảy ra án hình sự, có thể là cưỡиɠ ɧϊếp, hoặc thậm chí là gϊếŧ người.
Chuyện này cứ thế mà lặng lẽ trôi qua, cả hai đều không nhắc lại. Ngày tựu trường lớp 11 ngày càng gần. Phó Viễn Chu nhuộm lại tóc đen, dành thời gian ở bên bố mẹ, đồng thời cậu bắt đầu ôn lại kiến thức trung học phổ thông.
Bởi vì đã tốt nghiệp trung học mấy năm, Phó Viễn Chu gần như quên hết mọi thứ. Hơn nữa, hồi cấp ba vốn cậu chẳng học hành tử tế, giờ ôn lại càng khó khăn hơn.
Nhưng cậu rất tự tin vào bản thân. Trước đây cậu rất thông minh, đến tận cuối cấp hai vẫn là học sinh xuất sắc. Sau kỳ thi trung học, cậu đã đỗ vào Thiên Thành Nhất Trung, ngôi trường tốt nhất trong thành phố và còn được vào lớp thực nghiệm. Nếu không phải vì cậu lơ là học tập sau khi vào cấp ba, thành tích chắc chắn sẽ không kém.
Nhờ nền tảng vốn có, dù quên nhiều kiến thức, Phó Viễn Chu vẫn dễ dàng lập kế hoạch ôn tập, bắt đầu từ những điều cơ bản nhất.
Tối hôm đó, cậu đang ngồi trước bàn làm việc, sắp xếp lại các điểm kiến thức thì điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên. Cậu cầm lên xem, hóa ra là một tin nhắn thoại từ Tạ Lâm.
Cậu mở tin nhắn thoại, giọng nói trầm ấm của Tạ Lâm vang lên: "Ngu Phi sắp về nước rồi."
Nghe được tin này, mắt Phó Viễn Chu sáng rực lên.
Đúng vậy, suýt nữa thì cậu quên mất. Cô bạn gái cũ Tiểu Phi của cậu sắp về nước.
Tác giả có đôi lời muốn nói: Hôm nay là Giáng Sinh, chúc các bé yêu của tôi ngày lễ vui vẻ nhé! Trong phần bình luận, tôi sẽ phát lì xì ngẫu nhiên cho mọi người nha! =v=
*
Nghe tin bạn gái cũ sắp về nước, Phó Viễn Chu vẫn cảm thấy rất vui.
Nhớ lại, kiếp trước Tiểu Phi cũng về nước vào thời điểm này. Cô gái tên là Ngu Phi, là em họ của Tạ Lâm. Khi còn nhỏ, cô lớn lên cùng bọn họ. Nhưng vào năm cô năm tuổi, bố mẹ ly hôn, cô theo mẹ ra nước ngoài. Mẹ cô là nhà thiết kế thời trang, nên bà phải ra nước ngoài theo đuổi sự nghiệp và ước mơ.
Đến năm nay, mẹ Ngu Phi nhớ gia đình, đồng thời các mối quan hệ trong nước cũng phát triển khá tốt. Bà nảy ra ý tưởng quay về mở một studio, thế là họ trở về nước. Ngu Phi cũng theo về, từ đó mà họ tái ngộ. Một thời gian sau, hai người bắt đầu hẹn hò.