Giọng của thiếu niên lạnh lẽo vang lên, mang theo bảy phần tương đồng với âm điệu trầm thấp của con cự xà trong hang động.
Tư Lâm bất giác rùng mình. Biểu cảm anh trở nên kỳ quặc, khó nói thành lời. Anh cố gắng kiềm chế cảm giác bất an trong lòng, nhưng sống lưng vẫn như có một luồng khí lạnh chạy dọc.
Tát Lưu Khách lúc này trông chẳng khác nào một thiếu niên loài người 17-18 tuổi, giọng điệu tuy nghe có vẻ thân mật, khóe môi cũng khẽ cong lên, nhưng ánh mắt sắc lạnh vô cảm như một kẻ săn mồi đang quan sát con mồi của mình.
Ánh nhìn ấy chằm chằm khóa chặt Tư Lâm.
Cảm giác như bị một con thú dữ theo dõi, khiến anh tiến thoái lưỡng nan. Đáp cũng không được, mà không đáp cũng không xong.
Sau một hồi căng thẳng, cuối cùng anh cắn răng, da mặt dày mà thấp giọng đáp lại:
“… Ai.”
Tát Lưu Khách hạ mắt, nét mặt không rõ buồn vui, chỉ có hàng lông mày khẽ động, ánh mắt tối sầm lại.
Dáng vẻ của hắn pha trộn giữa nét non nớt của thiếu niên và sự sắc bén đầy nguy hiểm của một kẻ săn mồi. Dù chỉ đứng yên không biểu lộ gì, nhưng chính điều đó lại khiến cho Tư Lâm càng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt lảng tránh, cổ họng khẽ căng cứng, Tư Lâm biết rõ mình không thể để lộ chút sơ hở nào.
Thế nhưng, Tát Lưu Khách đột nhiên thu lại tầm mắt, chậm rãi quét mắt nhìn khắp bốn phía.
Khung cảnh trước mặt chỉ còn lại những tảng đá vỡ vụn, chứng tích của một hang động đã sụp đổ. Hắn nhìn chằm chằm vào đống đá vụn quen thuộc ấy, rồi bất chợt chuyển ánh mắt sắc lạnh sang Tư Lâm.
Một vòng u ám lặng lẽ phủ xuống đáy mắt hắn.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Tư Lâm lập tức cười ngượng, cố tỏ ra vô tội.
Tát Lưu Khách dời ánh nhìn qua lại giữa đống đá vỡ và nụ cười cứng đờ của Tư Lâm.
Không khí ngay lập tức trở nên lạnh buốt.
Tư Lâm cảm giác như từng hơi thở của mình đều phải thật cẩn thận, sợ chỉ cần thở mạnh một chút cũng sẽ chọc giận đối phương.
“Ta… ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.” Anh vội vàng giải thích, sợ bị hiểu lầm, “Lúc ta tỉnh lại thì hang động đã thành ra thế này rồi.”
Thiếu niên vẫn không nói gì, chỉ tựa đầu lên tay, ánh mắt lạnh lẽo quan sát anh.
Tim Tư Lâm đập càng lúc càng nhanh.
Căng thẳng lên đến đỉnh điểm, anh vừa định nói thêm gì đó để xoa dịu không khí, thì đột nhiên —
Tát Lưu Khách di chuyển.
Chiếc đuôi rắn khổng lồ quét qua mặt đất, cả thân hình hắn lao vụt tới với tốc độ kinh hoàng.
Làn gió sắc lạnh vụt qua, trong khoảnh khắc ấy, toàn thân Tư Lâm cứng đờ.
Hắn nhớ lại rồi sao?! Sắp truy cứu ta rồi?!
Nhưng ngay giây tiếp theo, thân hình thiếu niên xẹt qua người anh, lao thẳng về phía bụi rậm phía sau.
“BỘP!”
Một tiếng động trầm đυ.c vang lên, ngay sau đó là âm thanh một sinh vật khổng lồ ngã gục.
Tư Lâm sửng sốt quay đầu lại, liền thấy một con thằn lằn khổng lồ vừa bị đánh gục xuống đất.
Mặc dù anh biết rõ cự xà rất mạnh, nhưng được tận mắt chứng kiến sức mạnh này ở hình dạng thiếu niên lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Điều khiến anh kinh ngạc hơn cả chính là — dù con thằn lằn đã ngừng thở, Tát Lưu Khách vẫn chưa dừng tay.
Chiếc đuôi rắn quấn chặt lấy cơ thể con vật xấu số, từng vòng siết chặt. Những chiếc vảy đen lấp lánh phát ra ánh sáng lạnh lẽo, và rồi, từng tiếng “rắc rắc” vang lên.
Xương cốt bị nghiền nát.