Con thằn lằn khổng lồ dần trở thành một đống da bọc thịt mềm nhũn.
Tất cả diễn ra một cách đơn giản nhưng đầy bạo lực.
Và điều đáng sợ nhất là — Tát Lưu Khách không chỉ gϊếŧ chóc đơn thuần.
Hắn dường như đang thưởng thức quá trình sinh mạng bị nghiền nát trong tay mình.
Mí mắt Tư Lâm giật mạnh một cái, cảm giác cả người cứng đờ, như thể vừa bị ném thẳng vào một hầm băng.
Hơi lạnh lan ra từ sống lưng, đóng băng từng dây thần kinh.
Khi ánh mắt của Tát Lưu Khách nhìn về phía anh, trong đôi đồng tử kia vẫn còn vương nét tàn nhẫn của một kẻ vừa gϊếŧ chóc. Hoặc có lẽ, chủ nhân của ánh mắt này chưa từng có ý định che giấu bản chất máu lạnh của mình.
Trong một thoáng, tim Tư Lâm như ngừng đập. Một tín hiệu nguy hiểm chói tai vang lên trong đầu, thúc giục anh phải chạy ngay lập tức.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Chiếc đuôi rắn lạnh lẽo của Tát Lưu Khách lướt qua vây cá của anh, rồi thô bạo quăng xác con thằn lằn chết ngay trước mặt.
Hành động đầy cường thế, gần như không chút nể nang, không chỉ là một sự cảnh cáo mà còn chứa cả sự miệt thị trần trụi.
Thiếu niên nhếch nhẹ khóe môi, giọng điệu lười biếng nhưng lại mang theo cảm giác châm chọc rõ rệt:
“Tính cảnh giác vẫn còn quá kém đấy, biểu ca.”
Có lẽ vì ánh nhìn trêu chọc kia quá mức chói mắt, hoặc cũng có thể vì tiếng "biểu ca" sau một màn gϊếŧ chóc vừa rồi thật sự quá đáng sợ, mà nhịp thở của Tư Lâm bỗng dưng rối loạn. Tim anh đập loạn nhịp, như thể sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Dù Tát Lưu Khách rất nhanh đã thu lại vẻ bạo ngược và trở về dáng vẻ lãnh đạm ban đầu, nhưng Tư Lâm vẫn không dám nói thêm gì nữa.
Càng nói nhiều, càng dễ lộ sơ hở.
Cái danh "biểu ca" anh lỡ miệng bịa ra này vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc, nên tốt nhất là không nên chọc vào rắc rối.
Đúng lúc ấy, bụng anh kêu lên một tiếng rõ to.
Tư Lâm nhanh chóng nghĩ ra một cách chuyển chủ đề.
Anh cẩn thận vươn tay, chỉ vào xác con thằn lằn đã bị nghiền nát đến mức không còn nguyên vẹn, rồi dè dặt hỏi:
“Tát Lưu Khách, đây là… bữa ăn hôm nay của chúng ta sao?”
Không khí bỗng dưng lặng đi vài giây.
Biểu cảm của Tát Lưu Khách cũng trở nên cực kỳ vi diệu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tư Lâm biết ngay mình đã nói sai điều gì đó.
Anh lén lút suy nghĩ lại từng câu từng chữ của mình, nhưng không thể hiểu nổi mình đã chọc giận đối phương ở đâu.
Mặc dù con thằn lằn này chết một cách khá thảm, nhưng đây là luật sinh tồn trong rừng, điều này ai cũng hiểu.
Chẳng lẽ… điều khiến Tát Lưu Khách không vui là từ "chúng ta"?
Không ngờ rừng cây chi chủ còn keo kiệt như vậy.
Tư Lâm thầm oán thán trong lòng, nhưng ngoài mặt lại lập tức chữa cháy:
“Ý ta là, nếu đã do Tát Lưu Khách ngươi săn được, tất nhiên nên để ngươi thưởng thức trước.”
Vừa dứt lời, thiếu niên tóc đen trước mặt đột ngột ngẩng đầu.
Khuôn mặt lạnh lẽo phủ một tầng sương, ánh mắt sắc bén đến mức khiến sống lưng Tư Lâm đông cứng.
“Lặp lại lần nữa.”
Tim Tư Lâm lỡ mất một nhịp.