Nàng Tiên Cá Cũng Có Thể Đẻ Trứng Rắn?

Chương 8: Biểu ca

Câu hỏi này khiến Tư Lâm thoáng sững sờ.

Cậu có linh cảm có điều gì đó không đúng. Nhưng vẫn không dám đối diện ánh mắt của thiếu niên, chỉ nhỏ giọng đáp:

“Ta… ta tên là Tát Lưu Khách.”

Lời vừa thốt ra, chính cậu cũng ngạc nhiên.

Quy tắc của cự mãng sau khi hóa hình người là phải hỏi tên con mồi trước khi gϊếŧ sao?

Ánh mắt thiếu niên lóe lên một tia cảm xúc khó hiểu, pha lẫn bất lực và nhẫn nhịn:

“Ta… ngoại trừ tên của mình, hiện giờ chẳng nhớ được gì cả. Ngươi biết ta, đúng không?”

Tư Lâm còn chưa kịp đáp, cơn đói cồn cào bỗng ập đến, khiến đầu óc cậu choáng váng.

Bụng quặn thắt, như thể sắp dán chặt vào sống lưng.

Ánh mắt cậu theo bản năng hướng về chiếc đuôi rắn mạnh mẽ, đen bóng trước mặt.

Chiếc đuôi ấy trông vẫn còn rất khỏe mạnh… có lẽ đủ để nuôi cậu no bụng...

Những ký ức hỗn loạn của đêm qua chợt ùa về, khiến Tư Lâm khẽ giật mình.

Nhưng ngay khi định thần lại, cậu bất giác thốt lên, giọng nói chắc nịch đầy quyết đoán:

“Ta là… ca của ngươi.”

Không gian bỗng chốc lặng như tờ.

Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa hai người — một mang đuôi cá, một mang đuôi rắn.

Lời khẳng định kia hoang đường đến mức khó mà tin nổi.

Đôi mắt sắc sảo của Tát Lưu Khách thoáng nheo lại. Giữa chân mày, sự lạnh lẽo ngưng tụ thành một vầng u tối. Trong tay hắn, một chiếc vảy bạc nhỏ vụn vỡ khi những ngón tay siết chặt, gân xanh nổi rõ.

Ngay lúc đó, như thể có một sức mạnh thần bí mách bảo, Tư Lâm hoảng hốt ngẩng đầu, vội vàng bổ sung:

“Biểu… biểu ca ấy mà!”

Tát Lưu Khách khựng lại.

Hắn suýt nữa đã dùng chiếc đuôi mạnh mẽ của mình quất thẳng vào kẻ trước mặt vì câu nói lố bịch này. Nhưng rồi, ánh mắt hắn bỗng trở nên kỳ lạ, sâu trong đáy mắt dường như ánh lên một tia cảm xúc khó dò.

Ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua Tư Lâm — từ đôi tay gầy guộc cho đến chiếc đuôi cá mềm mại chẳng mang chút uy lực nào.

Kết luận rút ra vô cùng đơn giản:

Quá yếu đuối.

Một sinh vật như thế, giữa khu rừng mưa đầy rẫy nguy hiểm này, làm sao sống quá ba ngày?

Vậy mà bây giờ, cái kẻ yếu ớt đó lại dám tuyên bố là anh họ của hắn.

Tát Lưu Khách chậm rãi nheo mắt, tầm nhìn dừng lại trên gương mặt Tư Lâm. Vẻ ngoài bình tĩnh giả tạo của cậu hoàn toàn bị phản bội bởi đôi tai đỏ bừng, sắc đỏ lan dần xuống tận cổ.

Không hổ danh là giống loài đẹp nhất thế gian…

Màu đỏ ấy, đẹp đến chói mắt.

Trong lòng Tát Lưu Khách bỗng dâng lên một cảm giác thích thú. Đôi mắt lạnh lẽo dịu lại, sát ý cũng tạm thời tan biến. Như bị một thứ ma lực nào đó dẫn dắt, hắn không còn nhìn Tư Lâm như một con mồi yếu đuối vô giá trị nữa… mà giống một nguồn lương thực dự trữ hơn.

Đẹp mắt đến thế, giữ lại bên cạnh cũng không phải ý tồi.

Ý niệm ấy vừa được xác lập, trong lòng Tát Lưu Khách chợt nảy sinh một hứng thú khó gọi tên. Hắn quyết định không vội vã, mà thay vào đó, muốn xem thử trò chơi này có thể kéo dài bao lâu.

Và rồi, đôi môi lạnh lùng của hắn bỗng nở một nụ cười hiếm hoi—một nụ cười chân thật đến kỳ lạ:

“Thì ra là vậy…”

Tư Lâm ngây người, kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng.

Sao lại có thể như vậy được?

Chủ nhân của khu rừng này thực sự tin vào lời nói dối hoang đường đó sao?

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói trầm thấp của Tát Lưu Khách vang lên, từng chữ một như đánh thẳng vào thần kinh của Tư Lâm:

“Biểu ca.”

***

Cho mình xin một phút quảng cáo truyện mới hoàn, nếu điều này gây phiền bạn thì hãy bấm qua chap mới ở dưới nhé