Tư Lâm ngước lên, ánh mắt phảng phất chút tuyệt vọng. Bất đắc dĩ, cậu đành điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng trấn tĩnh. Trong lòng dâng lên nỗi chua xót, cậu chậm rãi cất tiếng hát.
Giai điệu rời rạc, ngắt quãng, từng nốt chênh phô, phảng phất nỗi bất lực và sợ hãi.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là mãng xà không hề ngắt lời cậu, cũng không có bất cứ phản ứng đáng sợ nào.
Tiếng hát yếu ớt hòa vào âm thanh đá lở, như một bản nhạc nền quái dị giữa đêm tối u ám.
Hát được một nửa bài, Tư Lâm không kìm được mà len lén quan sát xung quanh. Không có gì xảy ra. Nhưng chính sự yên tĩnh ấy lại càng khiến cậu thêm bất an.
"...Ngài còn muốn nghe nữa không?" Cậu dè dặt hỏi, giọng khàn đặc vì căng thẳng.
Không có câu trả lời.
Hang động chìm vào tĩnh mịch tuyệt đối. Nhưng giữa không gian lạnh lẽo, mùi máu tươi trong không khí bỗng trở nên nồng nặc hơn.
Ngực Tư Lâm siết chặt, linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. Cậu bắt đầu lo lắng—có phải bài hát của mình đã vô tình gây ra chuyện gì không?
"Chủ nhân rừng cây... ngài vẫn ở đây chứ?" Cậu thấp giọng hỏi, bất giác siết chặt ngón tay.
"...Hang động này sẽ không sụp xuống chứ?"
Vẫn không có hồi âm.
Sự im lặng chết chóc khiến Tư Lâm hoang mang. Cậu định tự mình leo xuống khỏi tảng đá, nhưng đúng lúc ấy...
ẦM!
Một tiếng nổ rung chuyển cả hang động.
Tảng đá gần cậu nhất vỡ vụn, kéo theo những khối đá khổng lồ ầm ầm đổ xuống như một đám mây đen sụp xuống đầu.
Tư Lâm chưa kịp kêu lên một tiếng, bóng tối đã nuốt chửng cậu.
Ý thức dần trôi vào khoảng không vô định, chỉ còn cảm giác cơ thể bị cuốn vào cơn hỗn loạn, vô lực chống cự.
Cơn gió lành lạnh bất chợt luồn qua dòng nước, lướt nhẹ trên má, khiến Tư Lâm giật mình tỉnh giấc.
Mở mắt ra, cậu thấy mình đang nằm trên một đống đá vụn. Cơn đau râm ran lan khắp cơ thể, nhưng sau khi xác nhận chiếc đuôi cá của mình vẫn còn nguyên vẹn, Tư Lâm mới dám tin rằng bản thân đã thực sự sống sót qua cơn hiểm nguy đêm qua.
Chưa kịp hồi tưởng lại mọi chuyện hay để tâm đến mùi máu tanh vẫn còn vương trong không khí, ánh mắt cậu chợt dừng lại...
Giữa đống đá vụn, một chiếc đuôi rắn đen tuyền nằm bất động.
Toàn thân Tư Lâm bỗng lạnh toát. Như bị một lực vô hình dẫn dắt, cậu chậm rãi đưa mắt lên trên... và rồi, toàn cảnh hiện ra rõ ràng trước mắt.
Nằm giữa đống tàn tích là một chàng thiếu niên với nửa thân dưới là đuôi rắn.
Trong một khoảnh khắc, đầu óc Tư Lâm hoàn toàn trống rỗng.
Dựa vào lớp vảy đen bóng quen thuộc, cậu lập tức nhận ra thiếu niên này chính là con mãng xà khổng lồ — chủ nhân khu rừng. Nhưng… tại sao hắn lại biến thành hình người?
Cậu chưa kịp suy nghĩ thêm, mùi máu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể đối phương khiến cậu vô thức dâng lên cảm giác áy náy. Không chần chừ, Tư Lâm chống tay ngồi dậy, định tìm đường rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Nhưng ngay lúc ấy, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
Phản xạ tự nhiên khiến cậu quay đầu lại, và ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu chạm phải đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên.
Chỉ một giây ngắn ngủi, Tư Lâm đã vội lảng tránh ánh nhìn ấy, cổ họng khô khốc, nhịp tim như bị bóp nghẹt.
Thiếu niên nửa người nửa rắn vẫn lặng lẽ dõi theo cậu, đôi mắt sắc lạnh tựa như lưỡi dao mỏng manh nhưng nguy hiểm.
Bầu không khí giữa hai người tràn ngập sự căng thẳng. Một luồng sát khí mơ hồ dần lan tỏa.
Rõ ràng, hắn biết cậu.
Nhưng kỳ lạ thay, thay vì ra tay ngay lập tức, thiếu niên chỉ im lặng siết chặt hàm răng, như thể đang cố chịu đựng một điều gì đó.
Tư Lâm do dự một lúc. Cậu chờ mãi vẫn chưa thấy bản thân bị gϊếŧ, rốt cuộc không nhịn được mà thốt lên:
“Ngươi... tại sao không gϊếŧ ta?”
Thiếu niên hơi nheo mắt, giọng nói lạnh băng cất lên:
“Ngươi... là ai?”