Xuyên Sách: Tôi Cứu Vớt Thế Giới Dựa Vào Công Lược Vai Ác

Chương 3.2: Chạy khỏi khuôn viên trường

Buổi tối ngày thứ bảy của tận thế, kho hàng siêu thị đại học Sơn Đông.

“Các bạn học, vật tư ở siêu thị cũng không đủ để chống đỡ chúng ta quá lâu, chúng ta không thể ở siêu thị cả đời được, kế hoạch đêm nay của chúng tớ là rời khỏi trường học, muốn hỏi ý kiến của các bạn học một chút, nguyện ý đi thì thu thập đồ vật xuất phát cùng chúng tớ.”

“Chúng ta sẽ xuất phát từ gara ngầm của tòa nhà tổng hợp, ở đó có một chiếc xe vận tải loại nhỏ, cũng đủ chỗ cho mười ba người chúng ta.” Lâm Bạch nhìn các bạn học trước mặt đã bị tàn phá về tinh thần trong bảy ngày ngắn ngủn, trầm giọng hỏi.

“Nhưng mà, bên ngoài đều là Zombie…” Một bạn học khác nhỏ giọng đáp lại, gây nên một loạt tiếng hưởng ứng.

“Đúng vậy, nơi nơi đều là Zombie.”

“Không có ai chạy thoát được, những người chạy trốn lúc trước đều đã chết rồi.”

Lộc Khê có chút hận sắt không thành thép, “Các cậu chỉ nghĩ đến bên ngoài có Zombie thì kết luận mình không thể chạy thoát, vậy có từng nghĩ tới, con người có thể tiến hóa thành người có dị năng, Zombie cũng sẽ tiến hóa hay không?”

“Hiện tại Zombie hành động chậm chạp, nhưng một thời gian nữa thì sao? Chờ đến khi bọn họ có thể vượt nóc băng tường các cậu còn trốn được không?”

Thanh âm nhu hòa của Lộc Khê lại giống như một cái búa tạ, đập mạnh vào trái tim bọn họ.

Zombie nếu thật sự có thể tiến hóa, con người sẽ sống như thế nào?

Có người bắt đầu do dự, nên đi hay không?

“Nhưng mà, từ nhà kho siêu thị đến toà nhà tổng hợp cách gần 1000 mét, vạn nhất gặp được Zombie thì phải làm sao?” Một nữ sinh ôm người bên cạnh, thấp giọng khϊếp sợ.

“Đúng vậy, ở lại đây, những vật tư này còn đủ cho chúng ta ăn một hai tháng, hôm trước tớ còn nghe thấy có tiếng súng, có lẽ sẽ có quân đội tới cứu chúng ta.”

“Đúng vậy, bên ngoài nơi nơi đều là Zombie, không thấy nơi nào an toàn hơn trường học, chúng ta đi ra ngoài cũng là chịu chết.”

Chỉ một thoáng, bạn học vừa rồi còn do dự cũng trầm mặc.

Lộc Khê biết, bọn họ có lẽ sẽ không rời đi, bọn họ lo lắng trên đường đi đến toà nhà tổng hợp sẽ bị Zombie truy kích, cũng lo lắng đi ra ngoài khắp nơi đều có Zombie.

Càng ôm hy vọng, có người sẽ đến cứu bọn họ.

Nhưng Lộc Khê đã đọc nguyên tác, sau khi Zombie bùng nổ, phía chính phủ quả thật đã phái quân đội đến, nhưng Zombie sẽ không chết nếu không bị bắn vào đầu, khả năng lây nhiễm của chúng cũng rất mạnh, đội cứu viện cũng bị choáng ngợp.

Để bảo tồn binh lực, trung ương hạ lệnh cho số quân đội còn lại rút về thành phố A, thành lập căn cứ người sống sót.

Vào ngày đầu tiên của tận thế, khi internet vẫn còn sử dụng được, điện thoại cua mọi người đều nhận được một tin nhắn, yêu cầu những người sống sót tích trữ lương thực và trốn trong nhà chờ cứu viện.

Sau đó internet bị sập, chỉ có sóng là có thể sử dụng.

Khoảng mười ngày sau khi tận thế đến, một thông báo phát đi yêu cầu tất cả những người sống sót tự mình đến căn cứ.

Đó cũng là tin nhắn cuối cùng mà con người nhận được, từ đó, việc liên lạc hoàn toàn cắt đứt.

Nhìn vẻ mặt do dự của ba người Lộc Khê, Cố Vọng có chút bực bội, “A, vậy để bọn họ ở chỗ này chờ chết đi.”

Anh không rõ, những người nhát gan yếu đuối, chỉ biết dựa vào người khác đến cũng sống không được lâu, hà tất gì phải hao hết tâm tư mang theo làm gì?

Lộc Khê thở dài, kéo tay áo Cố Vọng đi đến trước siêu thị.

Cô nhìn ra được, Lâm Bạch cùng Hứa Kiều Vận có chút không đành lòng, bọn họ cũng hiểu, bỏ lại những người này thì tám phần bọn họ sẽ chết. Lộc Khê biết, nam nữ chính khẳng định sẽ lần nữa cố gắng thử mang những người này đi.

Còn có đi hay không, đó là chuyện của bọn họ.

“003, tôi muốn đổi không gian hệ thống.” Lộc Khê gọi 003 ở trong đầu.

Cô đã nhìn thấy nó trước đó, trên giao diện có một phần thay đổi không gian hệ thống, chỉ cần 100 tích phân, có thứ này có thể đi dạo trong mạt thế, Lộc Khê quả thực mừng như điên.

Người mới Lộc Khê còn có 100 tích phân, vừa vặn có thể đổi không gian hệ thống.

[Ký chủ, không gian hệ thống là vô hạn, 100 tích phân 003 chỉ có thể giúp ngài mở ra mười mét khối thôi, theo thứ tự có thể tích lũy, xác nhận muốn đổi sao?” 003 thiện ý nhắc nhở bạn học Lộc Khê.

Lộc Khê: “… Tích phân của các cậu rốt cuộc đổi như thế nào vậy?”

“Tích phân dựa vào tinh thể Zombie để đổi, một tinh thể Zombie cấp một đổi được mười tích phân, cấp hai được 100 tích phân, cấp ba được 1000 tích phân, theo thứ tự ×10 tích lũy.”

Lộc Khê có chút kích động, “Vậy nếu Cố Vọng đánh chết một Zombie cấp chín, thì không phải đời này tôi không cần đi đánh Zombie cũng có thể kiếm đủ tích phân sao?”

003: [Ký chủ, Zombie không tồn tại cấp chín.]

“Hình như là vậy.” Trải qua nhắc nhở của hệ thống, Lộc Khê nhớ tới giả thiết trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, để nhân loại có một tia hy vọng, tác giả đặt ra giả thiết là người có dị năng tối cao có thể đạt đến cấp chín, mà Zombie chỉ có tám cấp.

Trên thực tế, đến cuối truyện, trong lịch sử nhân loại cũng chỉ có một người có dị năng cấp chín cùng một người có dị năng cấp tám, cho nên Cố Vọng hoàn toàn là người mạnh nhất, có thể quét ngang căn cứ nhân loại và bầy Zombie.

Đáng tiếc, Cố Vọng là một đại đại đại vai ác, không đứng cùng phía với người sống sót.

“Được rồi, 003, đổi cho tôi đi.”

Giao diện xuất hiện ở trong đầu, Lộc Khê ấn [ xác nhận đổi ], âm thanh tích phân bị trừ có nghĩa cô hoàn toàn trở thành kẻ khốn cùng.

Nhìn [ tích phân:0 ] chói lọi, Lộc Khê có chút đau lòng.

Tầm mắt ngó nhìn Cố Vọng đang ở một bên luyện tập dị năng lôi điện, một góc tờ báo dán trên cửa sổ rơi ra, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Vọng, khiến anh thoạt nhìn nhu hòa hơn.

Cô lập sức hồi sinh đầy sức sống, còn không phải là tinh thể sao, cô chính là muốn công lược Cố Vọng, ôm chặt đùi đại lão, rất nhanh cô sẽ lại trở thành phú bà!

Ánh mắt Lộc Khê nhìn Cố Vọng càng thêm từ ái, đây không phải đại ma vương, đây là ATM của cô!

Máy ATM đang hoạt động · Cố Vọng: “…” Sao cô luôn kỳ kỳ quái quái như vậy?

***

Bên kia, quả nhiên như Lộc Khê suy đoán, không có sinh viên nào nguyện ý đi cùng bọn họ.

Hai người Lâm Bạch tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng biết, tận thế không có ai có thể cứu ai, mỗi người đều phải dựa vào chính mình tự cứu lấy mình. Mỗi người, đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, bọn họ làm đã đủ nhiều rồi.

“Chúng ta chỉ lấy một ít vật tư, còn lại để lại cho các bạn học ở lại siêu thị.”

Lâm Bạch nhìn Lộc Khê cùng Cố Vọng, dò hỏi ý kiến của hai người.

“Tớ không có ý kiến, chung cư của tớ có đồ ăn.” Lộc Khê túm túm tay áo Cố Vọng dưới bàn.

Anh nhìn qua, đối diện với đôi mắt điên cuồng ám chỉ của Lộc Khê.

Cố Vọng: “…… Xuỳ.”

Đám người Lộc Khê đã quan sát thấy, vào buổi trưa ánh nắng mạnh nhất Zombie sẽ hoạt động mạnh nhất, tiến vào ban đêm hành vi sẽ dần chậm lại, thị giác cùng thính giác đều giảm xuống, chỉ cần không đi quá gần bọn họ, không cho bọn họ ngửi được mùi người, là có thể an toàn tới toà nhà tổng hợp.

Bốn người lên kế hoạch lộ trình, đóng gói một ít đồ ăn và chuẩn bị lên đường.