“Bạn học Cố, cậu… Cậu có cảm giác thân thể có gì khác lạ hay không?”
Lộc Khê nhớ rõ, Cố Vọng đã thức tỉnh dị năng lôi điện rồi, nhưng hiện tại Cố Vọng thoạt nhìn giống như căn bản không biết anh đã thức tỉnh rồi.
“Tư ~”
Một đạo lôi điện ở quấn quanh ngón tay Cố Vọng, lôi điện kia từ ngón tay anh du tẩu tới giữa tay, toàn bộ tay phải của Cố Vọng đều bao bọc trong lôi điện màu tím.
Lôi điện dần lớn hơn, cuối cùng ngưng kết tụ thành một quả cầu điện có kích thước bằng nắm tay.
“Cô nói cái này sao?”
Cố Vọng lười nhác mà dựa vào tường, thưởng thức lôi điện trên tay mặt mày giãn ra, lông mày nhướng lên ánh mắt bỡn cợt nhìn Lộc Khê.
Lộc Khê: “…?”
Vẫn cảm thấy giống như bị xem thường.
Sao Cố Vọng mới vừa thức tỉnh dị năng đã cường đại như vậy?
Hiện tại Lộc Khê hao hết dị năng cũng chỉ có thể tạo ra một giọt nước ngưng tụ thành băng, mà Cố Vọng có thể không chút nào tốn sức mà tụ ra lôi điện lớn bằng nắm tay.
Không hổ là đại lão có thể một mình đấu với nam nữ chính và toàn bộ căn cứ nhân loại sống sót ở giai đoạn sau.
Lộc Khê ném ánh mắt hâm mộ ghen tị về phía Cố Vọng.
Bên kia.
Biết được Cố Vọng tỉnh lại cũng thức tỉnh dị năng, Lâm Bạch và Hứa Kiều Vận lập tức mở cánh cửa giữa siêu thị và nhà kho.
Lộc Khê nhìn thoáng qua nhà kho, có chút ngây người.
Nhà kho được chia làm hai bên, một bên chứa đầy xác Zombie, bên kia chứa đầy những người sống sót còn lại đang ôm nhau an ủi.
“Trăng máu bảy ngày trước, rất nhiều người trong chúng ta đều rơi vào hôn mê, tớ và Lâm Bạch tỉnh lại sớm nhất, khi tỉnh lại liền phát hiện đã thức tỉnh dị năng rồi, có bạn học cũng thức tỉnh dị năng, nhưng đa số mọi người, sau khi tỉnh lại đều biến thành Zombie.”
Vì thế cô ấy và Lâm Bạch kết hợp, gϊếŧ chết những bạn học cũ này.
Ngữ khí Hứa Kiều Vận trầm thấp, Lâm Bạch cũng trầm mặc không nói gì.
[Ký chủ, cô đừng khổ sở…” Nhận thấy tâm tình Lộc Khê có chút trầm thấp, 003 trúc trắc mà an ủi cô.
Tâm tình Lộc Khê xác thật không tốt lắm.
Cho dù biết người có thể thức tỉnh chỉ là số ít, cho dù mình không phải người của thế giới này, nhưng nhìn con người yếu ớt trước virus Zombie, Lộc Khê vẫn có chút lo lắng cho tương lai của nhân loại.
Không biết trước khi nam nữ chính trưởng thành cứu vớt thế giới, còn phải có bao nhiêu người vô tội bỏ mạng.
Còn có đại vai ác Cố Vọng khó giải quyết như vậy, nếu Cố Vọng vẫn muốn tiêu diệt thế giới, thế giới này cũng chỉ có thể sụp đổ, đến lúc đó đừng nói nam nữ chính, tất cả nhân loại đều ngỏm củ tỏi.
Lộc Khê nhìn Cố Vọng dựa vào tường mọi chuyện không liên quan đến mình, ý chí chiến đấu hừng hực thiêu đốt trong nội tâm, cứu vớt nhân loại cũng có một phần cống hiến của cô!
Nghĩ đến trong sách miêu tả quá khứ bất hạnh cùng thống khổ của Cố Vọng, Lộc Khê lập tức hình dung ra N hình ảnh Cố Vọng bị ngược đãi thảm thương, ánh mắt cô càng thêm từ ái, cô thề, cô nhất định phải làm vai ác cảm nhận được tình yêu chân thành trên thế giới này.
Lộc Khê lại nắm chặt nắm tay nhỏ tỏ vẻ mình nhất định sẽ cố gắng.
Cố Vọng: “?” Cô nhìn anh từ ái như vậy làm gì?
003: […] Ký chủ của nó quả nhiên thiện lương.
***
Ngoài cửa truyền đến tiếng Zombie gầm nhẹ, thỉnh thoảng còn có tiếng chói tai của móng tay cào bám. So với mấy ngày trước còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai, đại học Sơn Đông hiện giờ, ngoại trừ Zombie gầm rú đã không còn bất kỳ âm thanh gì nữa.
Có lẽ, các bạn học đều đang đợi chờ đợi cứu viện, cũng có thể… Đã không còn nhiều người sống sót.
Lộc Khê nhìn về phía Lâm Bạch cùng Hứa Kiều Vận, “Lâm Bạch, Kiều Vận, các cậu có nghĩ tới rời khỏi trường học không?”
Mặt trăng máu đầu tiên buông xuống, nhân loại bắt đầu tiến hóa. Thật ra không khó suy đoán, xác suất Zombie cũng tiến hóa rất lớn.
Sự thật chứng minh xác thật là như thế, so với Zombie ngày đầu tiên tận thế, Zombie hiện giờ hiển nhiên hành động càng nhanh nhạy hơn.
Lâm Bạch cùng Hứa Kiều Vận hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, hai người liếc nhau, từ trong mắt nhau thấy được câu khẳng định.
Cố Vọng trầm mặc đã lâu ở một bên đột nhiên lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt mang theo chút châm chọc, “A, không sợ trên đường bị Zombie cắn sao?”
Ánh mắt ba người Lộc Khê lập tức đều tập trung trên người Cố Vọng.
“Siêu thị ở cạnh cửa đông trường học, cách cổng trường còn rất xa, trước không nói các cậu vượt qua con đường này như thế nào, sau khi chạy ra được, thì đi đâu?”
Cố Vọng dù bận vẫn ung dung mà nhìn Lộc Khê, quả nhiên nhìn thấy cô gái níu mày, tựa hồ rất khó xử, anh có chút buồn cười.
“Chúng ta có thể đi ra từ gara, từ tầng âm 1 của tòa nhà tổng hợp phía sau nhà kho siêu thị, có thể trực tiếp tiến vào gara ngầm. Lối ra B của gara ngầm, có thể đi ra ngoài trường học. Tớ có xe, là xe của ông chủ siêu thị, ở trong gara ngầm, chỉ cần tới được nơi đó, chúng ta sẽ có thể lái xe đi.”
Lâm Bạch mở miệng, từ trong túi móc ra một chuỗi chìa khóa.
Lộc Khê lập tức hồi sinh, đúng vậy, Lâm Bạch làm thêm ở siêu thị, ngày thường cần giúp ông chủ bốc hàng hoá, cho nên ông chủ siêu thị trực tiếp đưa chìa khóa xe tải nhỏ cho anh ta.
“Tớ có một căn chung cư ở vùng ngoại thành, nơi đó tớ để không ít vật tư, chúng ta có thể đến đó ở trước vài ngày, sau đó lại từ từ tính toán.” Lộc Khê trả lời rất nhanh.
Không khéo, nguyên chủ là kẻ có tiền, mặc dù ba mẹ không quan tâm nhiều đến cô, nhưng về mặt hỗ trợ tài chính thì chưa bao giờ bạc đãi cô.
Khi nguyên chủ mới vừa vào đại học, ba cô đã mua một căn chung cư nhỏ cho nguyên chủ ở vùng ngoại ô, nguyên chủ cũng chỉ thỉnh thoảng trở lại ký túc xá để ở, cố tình lần này vừa trở về lấy vài thứ đã đến ngày tận thế.
Nghĩ đến nguyên chủ là một người theo chủ nghĩa xa xỉ điển hình, không ủy khuất chính mình trên phương diện chất lượng sinh hoạt, căn chung cư kia của cô cái gì cũng có, Lộc Khê quả thực vui sướиɠ đến bay lên.
“Tớ đồng ý.” Lâm Bạch trả lời.
“Tớ cũng đồng ý.” Hứa Kiều Vận nói.
“Vậy quyết định như vậy đi, đêm nay chúng ta sẽ đi.” Lộc Khê vui vẻ quyết định, đôi mắt cong lên cười tủm tỉm mà nhìn về phía Cố Vọng.
Cố Vọng: “…”
Cho nên không có ai hỏi ý kiến của anh sao?