Xuyên Sách: Tôi Cứu Vớt Thế Giới Dựa Vào Công Lược Vai Ác

Chương 2.3: Thức tỉnh dị năng

Những trải nghiệm trong 23 năm qua lặp đi lặp lại như một chiếc đèn kéo quân, ba vứt bỏ, mẹ nổi điên, quanh năm suốt tháng ngược đãi cùng đau xót, cho đến khi mẹ qua đời cậu mới có được tự do.

Những trải nghiệm thời thơ ấu hoang đường đau đớn cứ lặp đi lặp lại, nhắc đi nhắc lại rằng cuộc đời của Cố Vọng anh có bao nhiêu nực cười.

Cố Vọng nhìn thấy thần sắc điên cuồng của người phụ nữ cầm gậy không ngừng đánh cậu bé cuộn tròn trên mặt đất, “Mày chết đi, sao mày không chết đi! Nghiệt chủng!”

Hình ảnh lại chuyển, cậu bé suy yếu dựa vào căn phòng tối tăm, bên ngoài truyền đến tiếng điên cuồng gào rống của phụ nữ cùng giọng nói lạnh nhạt của đàn ông, bà đang nhục mạ tên đàn ông phản bội kia.

Giọng nói mê hoặc lại truyền đến, “Muốn báo thù sao, để tôi giúp cậu…”

Đầu Cố Vọng đau muốn nứt ra, anh không cần! Anh không muốn biến thành thứ xấu xí đó và đi báo thù!

Anh muốn một đao gϊếŧ chết người đàn ông đã bỏ rơi vợ con, anh muốn lấy tro cốt của người phụ nữ kia, để bà ta không được sống yên bình.

Máu cả người anh đều đang sôi trào, bực bội muốn gϊếŧ người.

Cố tình có giọng nói của một cô gái, vẫn luôn ríu rít khóc không ngừng, bảo anh há mồm uống thứ gì đó.

Trong đầu anh xuất hiện một bóng hình, mang mũ bảo hiểm mặc áo khoác, mùi hương trên người ngọt ngào.

Đôi mắt anh hé mở, mê mang nhìn thấy có một cô gái đang ôm anh khóc, trong tay cầm thứ gì đó muốn cho anh uống.

Cố Vọng sắp phiền muốn chết, anh muốn vặn gãy chiếc cổ trắng nõn nhỏ yếu của cô, để đời này của cô đều không khóc được.

Cũng không biết vì sao, thân thể anh lại phản ứng nhanh hơn so với ý thức, anh mở miệng ra, có thứ gì chảy vào trong miệng anh.

Anh cảm thấy có chút thoải mái, những thứ trói buộc anh ăn mòn anh giống như đanh biến mất, hơi ấm xung quanh anh cũng quay trở lại.

Cố Vọng lại rơi vào hôn mê.

Lộc Khê rốt cuộc cũng thoát lực nằm xuống.

Qua một hồi lâu, cô gọi hệ thống ở trong đầu, “003, đời trước của Cố Vọng, rốt cuộc đã sống sót như thế nào khi thức tỉnh dị năng?”

Cô không thể quên hôm nay khi chạy tới, Cố Vọng đang đứng sững sờ trước khu dạy học, nếu không có cô, Cố Vọng khẳng định đã bị cắn.

Nhiều Zombie như vậy, Cố Vọng sao có thể sống sót? Anh đã trải qua những gì?

003 có chút khó xử, [Ký chủ, trong nguyên tác khi Cố Vọng xuất hiện cũng đã cấp năm, lúc đầu cũng không miêu tả nhiều về Cố Vọng, 003 cũng không rõ lắm.]

Bọn họ đều không rõ rốt cuộc Cố Vọng đã sống như thế nào sót, nhưng mà, nhất định rất thống khổ.

Nhiều cái miệng đồng thời cắn xé như vậy, móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt, anh chỉ có thể từ từ chờ chết trong mùi hôi thối của đám Zombie.

***

Ngày thứ ba Cố Vọng hôn mê.

Lộc Khê có chút lo lắng, ngày hôm sau của trăng máu, Lâm Bạch cùng Hứa Kiều Vận đều tới gõ cửa, nói bọn họ thức tỉnh dị năng rồi, dò hỏi bên này Lộc Khê như thế nào?

Lộc Khê vốn cho rằng, dù sao vai ác cũng là vai ác, dị năng lợi hại như vậy có lẽ thời gian thức tỉnh cũng dài hơn một chút. Nhưng cô không nghĩ tới, đã là ngày thứ ba rồi Cố Vọng vẫn hôn mê.

003 chỉ có thể an ủi cô, [Ký chủ, đừng lo lắng, 003 đã kiểm tra qua, thân thể Cố Vọng cũng không lo ngại, virus Zombie trong cơ thể cũng đã bị áp chế, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.]

Ngày thứ năm Cố Vọng hôn mê.

Lộc Khê ở cùng hệ thống nói nhảm, “Cậu xem cậu xem, Lâm Bạch là dị năng hệ hỏa, Hứa Kiều Vận là hệ chữa khỏi, Cố Vọng hệ lôi điện, vậy tôi thì sao? Ký chủ của cạu không có dị năng gì thì sống như thế nào ở thời mạt thế này.”

003: [Ký chủ…]

Lộc Khê: “Anh hệ thống, anh cho em chút mồi nhỏ đi ~”

003: […]

Lộc Khê: “Tôi mặc kệ tôi mặc kệ, cậu không cho tôi dị năng thì nhiệm vụ này tôi sẽ không làm nữa, dù sao cái gì cũng không có sớm hay muộn cũng sẽ bị Zombie cắn, chết sớm hay chết muộn cũng phải chết.”

Vì thế, dưới sự mài giũa không ngừng của Lộc Khê, 003 tự cắt thịt dùng tích phân tích góp trong nhiều năm làm hệ thống để mở cho Lộc Khê chút mồi nhỏ, khen thưởng cho cô dị năng hệ thuỷ.

Lộc Khê: “Anh hệ thống vạn tuế, yêu anh hệ thống nhất!”

003: […]

Ngày thứ bảy Cố Vọng hôn mê.

Lộc Khê đã hiểu được một số cách sử dụng dị năng, khi Cố Vọng tỉnh lại, cô đang cố gắng điều động các phân tử nước trong không khí để ngưng tụ những giọt nước thành băng.

Những giọt nước ngưng tụ từng chút một, cuối cùng biến thành tảng băng nhỏ cứng rắn, tuy rằng chỉ lớn bằng ngón út, Lộc Khê đã mệt đến mồ hôi đầy đầu.

Cô lau mồ hôi theo thường lệ nhìn về phía Cố Vọng, không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, đột nhiên ý thức được cái gì, cô mở to hai mắt nhanh chóng quay đầu lại nhìn Cố Vọng.

Cố Vọng vốn nên hôn mê đang mở to mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm cô, khó có thể đoán được anh đang có ý đồ xấu gì.

“Cậu, cậu tỉnh rồi.” Lộc Khê xấu hổ mà buông khăn lông xuống, đối diện với Cố Vọng.

“Ừ.”

“…”

Trầm mặc, đêm nay đầy sự im lặng.

Cố Vọng sao lại không nói lời nào!!!

Lộc Khê có chút ngốc, ai biết Cố Vọng vừa tỉnh đã có hứng thú mà nhìn cô như vậy, nói ừ rồi cũng không bỏ, cô thật sự không biết nên nói gì!

“Bạn học, cậu…”

“Tôi tên Cố Vọng.”

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, Lộc Khê nghĩ thầm, nhưng thật ra đã quên còn chưa hỏi tên họ của vai ác nữa, may mắn mấy hôm trước không có gọi tên vai ác trước mặt anh, bằng không với tính cách của vai ác khẳng định sẽ nghi ngờ.

“Tôi tên Lộc Khê.”

“Tôi biết.”

“…”

Lại là trầm mặc.

Lộc Khê cảm thấy ngón chân mình hẳn là có thể moi ra ba phòng một sảnh.

“Tại sao muốn cứu tôi?”

Thanh âm trầm thấp vang lên, trong không gian yên tĩnh, Lộc Khê cảm thấy bên tai mình đều mềm xuống.

Không cần phải nói, giọng nói của vai ác thực sự rất hay!

“Ha ha, tôi từ nhỏ đã thiện lương, cứu một mạng người, còn hơn xây bảy toà tháp.”

Lộc Khê cười pha trò.

“Nhưng tôi bị cắn bị thương, sao không ném tôi đi.”

“Cậu là bạn học của tôi, trước khi cậu biến thành Zombie, cậu vẫn luôn là bạn học của tôi, nếu là người, sao tôi có thể đưa cậu đi tìm chết chứ?”

“Là người, thì có quyền được sống.”

Cố Vọng không nói tiếp, hai người lại rơi vào trầm mặc kéo dài.

[Đinh, tiến độ ổn định thế giới 30%, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng nha.] 003 máy móc báo cáo, đánh vỡ cục diện xấu hổ này.

Lộc Khê hưng phấn, cô cứu anh, cho nên vai ác cảm động?

Cố Vọng nhìn ánh mắt vui vẻ của cô gái, có chút kỳ quái, sao đột nhiên cô lại vui vẻ.

Ngày đầu tiên gặp mặt, Cố Vọng cảm thấy cô gái này nhát gan; hiện tại, Cố Vọng cảm thấy cô không phải nhát gan, là ngốc đơn thuần, còn ngốc đặc biệt dũng cảm.

Tính cách như vậy, ở mạt thế sẽ sống không lâu, Cố Vọng khịt mũi coi thường, đã dự đoán được bộ dạng thê thảm khi chết của cô.

“Không sợ tôi biến thành Zombie cắn chết cô sao?”

“Không sợ, tôi trói cậu lại rồi.”

“…”

Lúc này anh mới phát hiện, trong chăn mình bị trói buộc ba trong ba ngoài, giống như cô nói, xác thật cũng không gây thương tổn cho cô.

“… Bạn học Cố, tình huống khẩn cấp, xin hãy hiểu cho, tôi sẽ lập tức cởi trói cho cậu, lập tức lập tức, cậu đừng nóng giận.”

Ý thức được sắc mặt Cố Vọng có chút khó coi là lúc Lộc Khê lập tức tỏ ra chân chó, nhanh chóng cởi trói, thuận tiện giúp