Hôm Nay Vẫn Không Biết Vợ Là Thủ Phú

Chương 13

Thẩm Tri Ngôn tìm thấy biển hiệu “Đường trạch”, sau khi bấm chuông cửa, rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân có người đến mở cửa.

Bầu trời đã tối sầm, ban đêm lại nổi gió lớn, tuy rằng mưa đã có xu hướng giảm bớt, nhưng những hạt mưa lác đác vẫn rơi không dứt.

Đường Nghi Khuynh đang đắp mặt nạ, dùng sức mở cửa, khó chịu nói: “Ai đấy?”

Thẩm Tri Ngôn nâng vành ô lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp, cong môi cười với Đường Nghi Khuynh: “Là tôi, còn có thể là ai?”

Đường Nghi Khuynh vẫn đang mặc áo choàng tắm màu trắng, vừa thấy là cô, cũng cười theo: “Đến làm gì?”

Cô vừa nói, vừa lười biếng dựa vào cửa, khóe mắt cong lên, ra vẻ trêu chọc không đứng đắn: “Nửa đêm canh ba đến tìm tôi, sao thế? Thẩm tiểu thư đây là cô đơn rồi à?”

“Cô đơn cái đầu cô ấy!” Thẩm Tri Ngôn lười đáp lời, gấp ô lại, giũ sạch nước mưa đọng trên đó, sải bước đi về phía cửa, cô quen đường quen nẻo tìm một đôi dép lê dùng một lần để thay.

Trên ghế sofa trong phòng khách có một con mèo Ragdoll đang nằm, nghe thấy động tĩnh của Thẩm Tri Ngôn, nó vươn vai một cái, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp. Thể hình của nó lớn hơn so với mèo Ragdoll bình thường một chút, là do Đường Nghi Khuynh nhờ người mua từ nước ngoài về, thuộc giống hiếm.

Bộ vest trên người Thẩm Tri Ngôn đã ướt hơn phân nửa, cô không ngồi xuống ghế sofa, mà ngồi xổm trước ghế, nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo con, Đường Nghi Khuynh cũng dựa tới cùng ngồi xổm với cô, sau đó luồn qua cánh tay cô, dùng sức xoa đầu mèo Ragdoll mấy cái.

Thẩm Tri Ngôn liền rụt tay về.

Đường Nghi Khuynh cười cười, cũng không để lại dấu vết mà thu tay lại, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Ngôn, giọng điệu mập mờ hỏi: “Cô chật vật thế này, là đi đâu về vậy?”

Thẩm Tri Ngôn có chút bất đắc dĩ trả lời: “Đi xem mắt, nên đến chỗ cô xin tá túc một đêm.”

Đường Nghi Khuynh ra vẻ “quả nhiên là vậy”, cười cười: “Lần này lại là ai?”

“Tần Thanh Vụ, cô nghe qua cái tên này chưa?” Thẩm Tri Ngôn suy nghĩ: “Con gái riêng của nhà họ Tần.”

Khi Thẩm Tri Ngôn nói những lời này, cô nghiêng đầu nhìn về phía Đường Nghi Khuynh, ánh đèn từ chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu hắt xuống, càng làm nổi bật nước da trắng ngần và đôi môi đỏ mọng của Thẩm Tri Ngôn.

Đường Nghi Khuynh nhìn đến mức có chút không dời mắt nổi. Gương mặt của Thẩm Tri Ngôn quả thực có chút xinh đẹp quá mức, nếu không phải thân phận con gái nuôi nhà họ Thẩm, có lẽ cũng sẽ không đến mức nhiều lần gặp trắc trở trong chuyện xem mắt.

“Con gái riêng của nhà họ Tần?” Đường Nghi Khuynh đè nén sự khó chịu trong lòng, đứng dậy, đi về phía cầu thang xoắn ốc ở góc phòng khách, vừa ấn tay vịn đi lên, vừa cúi đầu nhìn cô: “Sao lại giới thiệu cho cô một người con gái riêng để xem mắt, là ý của ông nội cô, hay là ý của ai?”

“Là mẹ tôi quen biết trong một lần đánh mạt chược, chắc là con gái của bạn mẹ, tôi chỉ tùy tiện gặp mặt thôi.” Thẩm Tri Ngôn ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng cô ấy có vẻ bị gia đình giục rất gấp, chắc là sau này sẽ tiếp tục hẹn tôi.”

Đường Nghi Khuynh dừng bước, từ trên cao nhìn xuống cô: “Vậy ý của cô thế nào?”

“Tôi thì không có ý kiến gì.” Thẩm Tri Ngôn cởi cúc áo sơ mi, giọng điệu không có nhiều thay đổi: “Cô ấy xin số điện thoại của tôi, còn hỏi tôi bình thường có thời gian rảnh khi nào, chắc là có ý muốn tiếp tục tìm hiểu, nhưng tôi cảm thấy cô ấy rất bận, chắc là tạm thời sẽ không tìm tôi nữa.”