Hôm Nay Vẫn Không Biết Vợ Là Thủ Phú

Chương 12

Giọng nói dễ nghe mang ý tán thưởng, Thẩm Tri Ngôn nghe xong trong lòng vui vẻ hơn, cô cười hai tiếng, nói: “Cũng không khoa trương đến mức họa sĩ truyện tranh, so với mấy Đại V (tài khoản Weibo nổi tiếng) lợi hại kia thì không thể sánh bằng, chỉ là kiếm miếng cơm thôi... haha, kiếm miếng cơm thôi mà.”

Tần Thanh Vụ hỏi: “Vậy khi nào cô có thời gian rảnh cố định?”

“Cố định à...” Thẩm Tri Ngôn suy nghĩ: “Truyện tranh của tôi đã đi đến hồi kết, nếu không có gì bất ngờ, thêm một tháng nữa, vậy thì thứ Bảy hàng tuần sau đó tôi đều rảnh?”

Tần Thanh Vụ suy nghĩ một lát, hỏi cô: “Mỗi thứ Bảy đều có thời gian? Buổi sáng và tối mỗi ngày có rảnh không?”

Thẩm Tri Ngôn sửng sốt.

“Ý gì vậy?” Cô không hiểu nổi, Tần Thanh Vụ liên tiếp hỏi như vậy khiến cô thực sự cảm thấy kỳ lạ, nhíu mày thăm dò: “Đừng nói với tôi là, cô mỗi thứ Bảy đều muốn gặp tôi? Còn bao gồm cả buổi sáng và tối mỗi ngày?”

Tần Thanh Vụ trả lời: “Ừm, trong nhà giục dữ lắm.”

Thẩm Tri Ngôn: ...

Cô thực sự không hiểu, với điều kiện như Tần Thanh Vụ, sao lại bị gia đình giục kết hôn?

Xinh đẹp, dịu dàng phóng khoáng, gu ăn mặc cũng tốt, dáng người thon thả cân đối, lịch sự lễ phép, điều kiện này dù xét trong toàn thành phố Thương Giang cũng thuộc top đầu, cô ấy cần gì phải bị gia đình giục đến mức này?

Thẩm Tri Ngôn do dự hỏi: “Cô chắc chắn là đã để ý tôi rồi? Cô không suy nghĩ thêm về người khác nữa à?”

Tần Thanh Vụ hỏi cô: “Có bằng lái xe không?”

Thẩm Tri Ngôn gật đầu: “Có thì có, nhưng mà —” Cô dùng giọng điệu sợ đối phương nhảy vào hố lửa, tiếp tục khuyên nhủ: “Thật ra tôi thấy lần đầu gặp mặt đã quyết định luôn thì có hơi nhanh quá, hơn nữa tôi là người rất thiếu tiền, cũng rất keo kiệt, người bình thường không chịu nổi tôi đâu, hay là cô suy nghĩ thêm đi —”

Tần Thanh Vụ quả quyết nói: “Không cần, chính là cô.”

Chỉ là tuyển trợ lý sinh hoạt mà thôi, không cần phải suy nghĩ thêm nữa.

Mặc dù ông nội nhất quyết muốn tìm cho cô một trợ lý chuyên nghiệp, nhưng Tần Thanh Vụ nghĩ đến việc khi còn học đại học đã nhiều lần được giáo sư Ngô chiếu cố, lần này cho Thẩm Tri Ngôn công việc này, cũng coi như trả ơn nghĩa cho giáo sư Ngô.

Thẩm Tri Ngôn: ...

Tổng tài bá đạo vậy sao?

Hơn nữa Tần Thanh Vụ cứ thế quyết định, thậm chí không hỏi ý kiến cô.

“Tần tổng, trên lầu có điện thoại của cô.”

Trong lúc Thẩm Tri Ngôn đang suy nghĩ lung tung, nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Tần Thanh Vụ, hơi cúi người, cung kính nói nhỏ với cô.

Tần tổng —

Thẩm Tri Ngôn thầm nghĩ, người ngoài nể mặt cha nuôi Thẩm Hòa Ung của cô, gọi cô một tiếng “Tiểu Thẩm tổng”.

Tần tiểu thư lại được gọi thẳng là Tần tổng, xem ra so với nhân viên quèn trong công ty như cô, nghề MC tin tức này càng được người ngoài tôn trọng hơn.

Tần Thanh Vụ khẽ gật đầu, sau đó nghiêng người, nói với Thẩm Tri Ngôn: “Không còn sớm nữa, cô để lại số điện thoại đi, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại sau.”

Thẩm Tri Ngôn bĩu môi.

Tần tổng đúng là Tần tổng, nói chuyện với đối tượng kết hôn trong tương lai, đều dùng giọng điệu như đang nói chuyện với cấp dưới.

Khu biệt thự Cảnh Di Tiểu Trúc là một trong những khu biệt thự cao cấp nhất khu Giang Trung, bên ngoài được thiết kế theo phong cách biệt thự kiểu Tây, các căn biệt thự đều có ba tầng, trang bị thang máy chuyên dụng, tầng hầm để xe và bể bơi.