Hôm Nay Vẫn Không Biết Vợ Là Thủ Phú

Chương 14

Thật ra chỉ là cho số điện thoại liên lạc mà thôi, số điện thoại của Thẩm Tri Ngôn cũng không phải là số riêng tư của người nổi tiếng nào, để lại cho Tần Thanh Vụ cũng không sao.

Nhưng điều Tần Thanh Vụ nói không phải là trao đổi số điện thoại, mà là chỉ để Thẩm Tri Ngôn đơn phương để lại số, ý tứ trong đó có hơi vi diệu.

Rõ ràng là Tần Thanh Vụ đã nói, là do gia đình cô ấy giục gấp, là cô ấy rất hài lòng với cô, sau đó lại ra vẻ không nhanh không chậm, nói cái gì mà... để lại số điện thoại, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại sau.

Cô cảm thấy Tần Thanh Vụ này, hình như rất biết cách nắm bắt tâm lý người khác.

Nhưng những điều này không cần thiết phải nói rõ với Đường Nghi Khuynh, dù sao chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả.

“Ừm.” Đường Nghi Khuynh thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi lên lầu, không quay đầu lại hỏi: “Mặc áo choàng tắm của tôi được không? Mới mua mấy bộ, vừa gửi đi giặt.”

Thẩm Tri Ngôn vội vàng đứng dậy, vui vẻ nói: “Cảm ơn đàn chị! Lại làm phiền chị rồi!”

Giọng nói của Đường Nghi Khuynh mang theo tiếng cười hừ hừ từ trên lầu vọng xuống: “Khách sáo như vậy không giống cô lắm.”

Thẩm Tri Ngôn đánh giá cách trang trí xa hoa của căn biệt thự, đột nhiên cảm thấy Đường Nghi Khuynh có thể coi là người thành công nhất trong số các bạn học cùng khóa của họ.

Đường Nghi Khuynh là đàn chị khóa trên của cô ở Học viện Hí kịch Trung ương, từ năm hai đã bắt đầu đóng phim, hiện nay trong giới giải trí đang phất lên như diều gặp gió, nổi tiếng cực kỳ, tuy rằng vẫn chưa đạt được danh hiệu ảnh hậu, nhưng biết đâu cuối năm nay lại có hy vọng.

Một lúc sau, Đường Nghi Khuynh ôm áo choàng tắm xuống lầu: “Cái người Tần Thanh Vụ mà cô nói ấy, sao tôi nghe quen tai thế nhỉ? Cụ thể là đã nghe ở đâu thì không nhớ ra, nhưng chắc chắn không phải là hạng vô danh.”

Thẩm Tri Ngôn nghe xong phì cười, Tần Thanh Vụ dù sao cũng là MC của đài truyền hình Thương Giang, cho dù không phải là MC của khung giờ vàng, nhưng dù thế nào cũng không đến mức hoàn toàn không có tiếng tăm.

Cho nên Đường Nghi Khuynh đã nghe qua cái tên này, Thẩm Tri Ngôn không hề cảm thấy kỳ lạ.

Đường Nghi Khuynh đưa áo choàng tắm cho cô, lại nói: “Cô vừa nhắc đến nhà họ Tần, tôi còn tưởng là nhà họ Tần ở Giang Bắc.”

Thẩm Tri Ngôn cười bất đắc dĩ: “Đừng có châm chọc tôi mà...”

“Không có châm chọc cô.” Đường Nghi Khuynh giải thích: “Là nhà họ Tần ở Giang Bắc gần đây đã xảy ra một chuyện lớn.”

Thẩm Tri Ngôn tỏ ra hứng thú: “Hửm?”

“Tần Tứ tiểu thư Tần Tuyết Nịnh đã trở về.” Đường Nghi Khuynh đưa nước khoáng cho cô, đánh giá vẻ mặt mờ mịt của cô: “Cô thật sự không biết à?”

Thẩm Tri Ngôn tiện tay nhận lấy, lắc đầu: “Thật sự không biết, Tần Tuyết Nịnh là ai vậy?”

“Cô ấy là cháu gái của gia chủ nhà họ Tần ở Giang Bắc - Tần lão gia tử, năm bảy tuổi bị lạc mất, tháng này vừa được cha cô ấy là Tần Bạc Tuyền tìm thấy, dẫn đến trước mặt Tần lão gia tử nhận tổ quy tông, nghe nói lúc mới về bị cha mẹ nuôi đánh đến mức toàn thân đầy thương tích, mẹ kế của cô ấy khóc lóc thảm thiết.”

Thẩm Tri Ngôn chỉ muốn hóng chuyện hào môn, nhưng mấy cái tên này khiến cô hơi mơ hồ, liền gật đầu cho có lệ: “Ồ... Còn có chuyện này.”

“Chỉ là không biết sau khi cô ấy trở về, cục diện của nhà họ Tần sẽ có thay đổi gì mới? Ví dụ như vị Tần Tam tiểu thư vốn không được sủng ái kia, liệu có bị người em gái cùng cha khác mẹ này phân chia tài nguyên hay không.” Đường Nghi Khuynh cười nhìn cô: “Tôi còn tưởng cô đi xem mắt với Tần Tuyết Nịnh cơ đấy.”