Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 48: Phát hiện

Sáng ngày hôm sau, do dạy ca sớm nên Giai Kỳ tranh thủ về nhà sau một đêm ở bệnh viện với Tú Nghiên. Mặc dù về sớm nhưng nàng vẫn tranh thủ xuống căn tin mua cháo để sẵn và kèm theo một tờ giấy note dặn dò em ăn uống.

"Nhóc con có dậy nhớ ăn cháo rồi uống thuốc nha, tôi về đi dạy xong sẽ sang với em ngay. Yêu em."

Buổi sáng mở mắt đúng cách là như thế ấy, Tú Nghiên vì cánh tay đang còn trong quá trình điều trị nhưng đã đỡ hơn rất nhiều. Hôm nay máu đã đỡ chảy ra như hôm qua và cũng đỡ nhức hơn hẳn.

Giai Kỳ tranh thủ đến trường, vừa đến có một vài học sinh chạy đến gần nàng hỏi thăm Tú Nghiên, đa số là học sinh nữ chỉ vài học sinh nam đi cùng.

"Cô ơi, bạn Tú Nghiên có sao không ạ?"

"Cô ơi, bạn ấy đỡ chưa cô."

"Tú Nghiên khi nào trở lại trường vậy cô?"

Những câu hỏi cùng lúc với nàng khiến nàng có chút khó chịu, nhìn là biết đám nữ sinh này thích Tú Nghiên rồi. Nên nàng cũng định không cho biết, nhưng thôi dù sao nàng không cho phép mình làm vậy.

"Bạn ấy đỡ rồi, có gì các em có thể đến thăm."

"Dạ."

Rồi nàng đi vào phòng làm việc của mình, đôi lúc nhìn vào điện thoại xem có tin nhắn từ Tú Nghiên hay không.

"Chắc còn ngủ nên không nhắn mình đây này."

Ở bệnh viện, sáng nay đã có bà Triệu đến chăm em. Bà mang trái cây kèm với cháo bà đã nấu, cháo thịt bằm từ bà là ngon nhất.

Vừa bước vào đã thấy Tú Nghiên đang ăn cháo vừa xong, chuẩn bị uống thuốc.

"Con ăn rồi sao? Mẹ có nấu cháo đến cho con này."

"Con vừa ăn xong cháo ở căn tin, mẹ cứ để đấy đi, trưa con sẽ ăn."

"Con tự đi mua hả?"

Vì không dám nói với bà cả đêm qua Giai Kỳ đã ở đây, sẽ khiến bà nghi ngờ hơn. Bởi vì không có một giáo viên chủ nhiệm nào chăm sóc tận tình đến như vậy, không thể qua mắt được bà ấy.

"Con nhờ chị y tá mua vì sáng con đói sớm."

"Vậy mẹ để đây trưa ăn nha, giờ mẹ dắt con đi đến phòng bác sĩ nè."

"Chắc tí nữa đi mẹ, con tiêu thức ăn đã."

Bà liền chiều em ngay, sáng nay ông Triệu và Kaine đã có cuộc họp sớm nên không đến được. Nên bà đã đến một mình thăm con gái của mình, dù sao nhìn con mình bị như thế ai làm mẹ cũng phải xót thôi.

"Bệnh nhân Tú Nghiên mau đến phòng bác sĩ tái khám."

Cô y tá đi vào thông báo cho Tú Nghiên đến phòng của bác sĩ, để chụp x-quang cùng với kiểm tra hết tất cả.

"Đây mẹ dìu con đi."

Bà dìu Tú Nghiên đến phòng bác sĩ và ở ngoài ngồi chờ đến khi nào tái khám xong.

Ở trường thì lại có người đang không thể nào tập trung được, thân xác ở trường chứ thật ra hồn lại ở bệnh viện mất rồi.

[Không biết em ấy đã ăn cháo chưa.]

Đang canh lớp cạnh lớp chủ nhiệm kiểm tra, ngồi thẫn thờ ra đó mà nghĩ đến Tú Nghiên. Vì là bài kiểm tra 15 phút nên nàng ngồi canh như thế, thấy lớp mình thiếu Tú Nghiên nên không để cho lớp kiểm tra, dời lại ngày hôm khác.

Đến giờ tan học và cũng là lúc kết thúc môn của nàng, nhanh chóng soạn đồ và về nhà.

"Cô Kỳ, hôm nay bộ môn mình có tiệc ở nhà hàng. Cô đi cùng chúng tôi luôn ha."

"À...dạ chắc hôm nay tôi không đi được với mọi người, hẹn mọi người khi khác nha."

Rồi nàng rời đi sau câu nói ấy, vì Tú Nghiên như thế nên nàng chẳng có tâm trạng đi đâu cả, chỉ muốn nhanh chóng về rồi vào bệnh viện chăm em thôi.

Ở bệnh viện, mọi giai đoạn điều trị cho Tú Nghiên cũng diễn ra suôn sẻ. Cả ngày hôm nay bà Triệu ở cạnh con gái của mình, có vẻ như bà yêu em hơn thương hơn, với cả Tú Nghiên cũng chịu mở lòng nói chuyện với bà nhiều hơn.

"Con đói không? Mẹ đi mua gì thêm cho con nha."

"Thôi được rồi mẹ, con ăn ít lắm."

"Nay hai mẹ con nói chuyện cả ngày luôn cơ, lâu rồi mẹ con mình mới tâm sự được như vậy đó."

Tú Nghiên ngồi nhìn bà rồi cười như thế thôi, rồi vô tình hỏi bà.

"Mẹ này! Nếu như con hoặc anh hai có yêu người cùng giới thì sao?"

Bà ngồi im một lúc rồi mới nói với Tú Nghiên.

"Mẹ không hi vọng hai đứa sẽ như vậy, nhưng nếu đó thật sự người các con chọn mẹ sẽ không can thiệp."

"Nhưng vấn đề sẽ là ba con mà thôi, nhưng với mẹ phải là người môn đăng hộ đối."

Nghe đến đây, có chút suy sụp vì câu nói ấy của bà. Tú Nghiên biết gia đình mình và gia đình Giai Kỳ chênh lệch khá lớn, nên cũng đành thôi không nói nữa.

"Mà sao con hỏi vậy? Hay một trong hai đứa đang giấu mẹ cái gì?"

"Không có, chỉ là con muốn biết ba mẹ sẽ như thế nào khi có tình huống như vậy."

Bà có chút nghi ngờ, định hỏi thêm nhưng điện thoại vừa reo lên. Là cuộc gọi từ ông Triệu gọi đến.

"Bà sang để đóng dấu mấy cái tập hồ sơ, tôi đang ở trước bệnh viện rồi. Mai đến thăm con bé sau."

Rồi ngắt máy, bà cũng rời đi vội vã vì có vẻ ông Triệu gấp gáp với đống giấy tờ đấy.

"Mẹ đi cẩn thận."

Bà Triệu vừa rời đi thì 3-4 phút sau đã thấy Giai Kỳ đi vào bệnh viện, nhưng cả hai có vẻ không chú ý nên không nhận ra nhau.

"Cô đến rồi sao?"

"Đúng rồi."

"Mẹ em vừa đi luôn, cô có gặp bà ấy không?"

"Không, chắc do không để ý đó mà."

Có người cả ngày nay nhớ hơi người yêu nên liền làm nũng ngay.

"Aaa đau quá, ước gì có ai đó hôn mình thì khỏe ngay ha."

"Lại bày trò rồi ha."

Miệng Giai Kỳ thì nói như vậy, nhưng người thì tiến sát vào hôn vào môi của Tú Nghiên.

Hành động này của họ đã khiến cho Bà Triệu đứng ở ngoài nhìn vào qua tấm kính nhỏ kia đã thấy hết tất cả, bà nghi ngờ và vô tình khi nảy đi ngang thấy được Giai Kỳ đến. Nên đã gọi bảo ông Triệu đợi tí và bà quay lại xem như thế nào.

[Chuyện này...không lẽ khi nảy con bé hỏi là thật?]

Bà sững sờ nhìn rồi nhanh chóng rời đi, giữ cho trạng thái thật bình tĩnh để ông Triệu không nghi ngờ.

Còn hai con người này đang giỡn vui vẻ bên trong vẫn chưa biết bà đã thấy hết tất cả.