Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 49: Điều tra

Bà Triệu bước ra xe với gương mặt biến sắc, thấy vợ mình có chút kì lạ nên ông Triệu liền hỏi ngay. "Bà sao vậy? Con bé có chuyện gì sao?"

Lúc này, bà sợ nếu nói ra thì ông Triệu sẽ mất bình tĩnh mất. Lấy lại gương mặt bình tĩnh nhất có thể rồi cứ bảo không sao.

"Không, chỉ là trời nắng tôi thấy hơi mệt."

"Vậy nhanh chóng xong việc rồi tôi chở bà về nhà nghỉ ngơi."

Xe bắt đầu lăn bánh rời đi, trên đường đi bà thật sự bàng hoàng với đứa con gái của mình.

[Con bé...con bé với cô chủ nhiệm của nó...]

Vẫn không tin đó chính là sự thật, vì đó cũng là lúc bà tận mắt chứng kiến hai đứa con gái quấn quýt và hôn nhau. Mà còn là con của bà nữa chứ, bà sẽ không chấp nhận được điều này. Nhưng vì đó là con bà, bà cũng đã nói là nếu thương nhau thì vẫn chấp nhận.

[Mình phải tìm hiểu kĩ hơn mới được.]

Bà nhất quyết sẽ không làm rõ mọi chuyện với Tú Nghiên, nhưng bà sẽ âm thầm quan sát để xem thêm về người giáo viên chủ nhiệm này.

Tại bệnh viện, Giai Kỳ cũng chăm sóc cho Tú Nghiên rồi cả hai cứ quấn nhau như vậy suốt.

"Bệnh nhân Triệu Tú Nghiên ngày mai có thể xuất viện được rồi."

Bác sĩ đi vào với kết quả xét nghiệm và chụp x-quang, may mắn là được chăm sóc kĩ với kiêng cữ theo chỉ dẫn nên vết thương đỡ hơn rất nhiều.

"Dạ, vậy mai con được xuất viện rồi sao ạ?"

"Đúng rồi, ngày mai người nhà có thể làm thủ tục xuất viện."

Cả hai người ai nấy đều vui vẻ, dù sao được về nhà sẽ thoải mái hơn đây. Cứ ra vô toàn mùi thuốc nồng nặc khiến Tú Nghiên khó chịu, nhưng ở được đến bây giờ cũng đã quen hơn rồi.

"Cô nè."

"Sao đó."

"Hình như cô chưa kể em nghe về gia đình cô thì phải."

"Tôi có nhắc nhưng không nhiều nên chắc em quên rồi ấy."

"Chắc vậy nhỉ, nhưng em cũng muốn biết thêm."

Nàng rất ngại về việc gia đình của mình, nhưng với Tú Nghiên có vẻ như nàng chẳng sợ em ấy đánh giá gia đình mình.

"Thật ra gia đình tôi không nguyên vẹn, ba mẹ tôi đều có cuộc sống riêng cả. Chỉ mình tôi ở đây thôi, cuộc đời tôi nên tôi tự vẽ cho xinh."

"Vậy em có chê gia cảnh tôi không?"

"Không, dĩ nhiên là không. Tại sao phải chê trong khi em yêu cô cơ mà."

"Nhưng tôi nghĩ nếu như thế này, gia đình em sẽ không chấp nhận."

Cả hai khựng một lúc, chẳng ai còn nói thêm điều gì nữa, vì bản thân hai người đều biết nếu nói nữa sẽ đi theo chủ đề không mong muốn.

"Thôi để giờ tôi về, tối tôi vào thăm em nha."

Vừa đứng lên, tay của Tú Nghiên nắm tay nàng lại.

"Đừng lo, chọn cô em chưa bao giờ hối hận."

Giai Kỳ biết Tú Nghiên đang an ủi mình, nàng không nói không rằng buông tay Tú Nghiên và đi thẳng ra khỏi phòng. Bỏ lại Tú Nghiên ở đó một mình, bản thân em cũng biết nàng đang nghĩ gì nên không dám nói gì thêm.

"Mình phải làm gì đây."

Tự hỏi bản thân nên làm gì cho đúng, chuyện này cũng không thể cứ giấu như vậy hoài được.

Về phần Giai Kỳ, nàng nhanh chóng lên xe và trở về nhà. Bản thân nàng buồn lắm chứ, nhưng tình cảnh như vậy phải làm gì cho đúng.

"Thật sự gia đình em ấy sẽ không chấp nhận một người như mình, chẳng xứng với con gái họ."

"Chưa kể vì chúng mình đều là con gái."

Nàng cứ như vậy, mang tâm thế buồn bã trở về nhà. Đây là vấn đề lớn nhất của cả hai, nên khi nhắc đến là lập tức không ai có thể vui vẻ được nữa.

Còn bà Triệu, bà xong việc ở công ty liền tranh thủ về nhà. Trong lúc đang trên xe, bà có nhắn tin cho người làm của bà là Nghĩa Tân. Anh là người điều tra tin tức và đi làm việc cho gia đình bà cũng hơn 10 năm rồi, nên rất đáng tin tưởng.

"Anh điều tra dùm tôi về cô giáo chủ nhiệm của May, tên Giai Kỳ."

"Vâng ạ."

Nhận được lệnh là bắt đầu vào làm việc ngay, bà Triệu về nhà cũng định hỏi rõ Kaine mọi chuyện là như thế nào. Nhưng khi hỏi đến, Kaine vờ như không biết để bà không hỏi nữa.

"Mấy đứa này như kiểu nó đang là đồng minh rồi cứ lừa mình ấy."

Ông Triệu thấy hai mẹ con bà ấy đứng đó một lúc liền đến lại hỏi chuyện.

"Hai mẹ con bà đang nói gì thế? Không chuẩn bị đến thăm May sao?"

"Ba mẹ đi không con chở ba mẹ đi."

"Đợi ba một tí, rồi cả nhà mình đến thăm con bé."

Kaine nhanh chóng đi vào phòng, lấy điện thoại nhắn tin đến cho Tú Nghiên.

"Mẹ nghi ngờ em với cô giáo rồi đấy! Mới hỏi anh đây này."

"Không có đâu, em nghĩ mẹ không biết. Chắc mẹ chỉ hỏi vậy thôi."

"Nhưng cũng phải biết chừng mực đó, không thôi mẹ biết là mệt đấy."

Anh lo lắng dặn dò thiệt kĩ Tú Nghiên.

"Tí anh với ba mẹ vào thăm em."

"Dạ, ngày mai em được xuất viện rồi."

"Tốt quá."

Kaine mừng rỡ vì em mình được xuất viện nhanh hơn dự tính, dù sao cứ để Tú Nghiên về nhà thì có người chăm đỡ hơn ở bệnh viện một mình.

Bà Triệu vẫn giữ khư khư chiếc điện thoại chờ Nghĩa Tân gửi thông tin đến, giờ còn anh ta mới có thể cho bà biết được mọi chuyện thôi.

Giai Kỳ về đến nhà, Nhược Khuê đã ở nhà nàng chờ sẵn rồi. Nghe được từ Ngọc Châu nên Nhược Khuê đến và nấu ăn chờ nàng về ăn cùng.

"Về rồi sao? Ăn cơm với mình này."

"Cậu đến hồi nào vậy?"

"Không cần biết đâu, mình biết cậu từ bệnh viện về nên là nấu sẵn chờ cậu về ăn cùng này."

Biết Giai Kỳ chưa có gì bỏ bụng nên chờ sẵn về ăn, chỉ có cả đám bạn này mới tốt và hiểu Giai Kỳ như một cuốn sách.

"Yêu quá đi."

Giai Kỳ nhào đến ôm Nhược Khuê như trút đi nỗi lòng của mình.

"Cậu hôm nay có chuyện gì sao?"

"Sao cậu biết."

"Nhìn cậu với dáng vẻ này, còn ôm mình thì biết cậu muốn tâm sự và có chuyện buồn rồi."

"Ăn đi rồi mình nói cậu nghe, mình đói quá."

Cả hai ngồi ăn cơm cùng nhau, Nhược Khuê lo lắng cứ nhìn nét mặt của Giai Kỳ suốt bữa ăn. Có vẻ như không được vui, trong lòng Nhược Khuê đoán được lại có gì với Tú Nghiên nên cái mặt mới như này thôi.

"Này cậu nói đi, có phải có chuyện rồi không?"

"Thật ra thì cũng chẳng có gì, chỉ là mình không thấy hợp với Tú Nghiên nữa."

"Sao vậy?"

"Gia đình em ấy cậu cũng biết rồi mà, nên là mình thấy không xứng."

"Xàm quá đi cô ơi, cứ yêu đi. Gia cảnh không quan trọng, chỉ cần hai người vượt qua cố gắng với nhau là được rồi."

"Nhưng mình sợ mình không được chấp nhận trong gia đình ấy..."