Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 47: Ba mẹ đến thăm

Giai Kỳ cùng với Ngọc Châu nấu cháo để mang đến bệnh viện cho Tú Nghiên, thấy nàng lo lắng đến vậy Ngọc Châu liền vuốt lưng an ủi nhưng cũng hỏi kèm theo vài câu với Giai Kỳ. "Này! Mình biết là cậu lo cho em ấy, nhưng cậu có nghĩ người thiệt thòi là cậu không?"

"Mình làm sao mà phải thiệt thòi cơ chứ?"

"Ngay từ đầu cậu yêu một đứa nhóc cách xa tuổi cậu đã là thiệt thòi lớn nhất rồi."

Giai Kỳ chỉ cười rồi nhẹ nhàng đáp lại câu nói ấy của Ngọc Châu.

"Mình lại không nghĩ vậy! Đơn giản vì hai trái tim tìm được nhau, với mình không có vấn đề về tuổi tác. Xuất phát từ trái tim, và may mắn em ấy cũng là con gái thôi."

"Nhưng rõ ràng từ đầu cậu không thích con gái cơ mà."

"Thời gian sẽ làm con người thay đổi mà."

Cách trả lời của Giai Kỳ vẫn bình thản và hài lòng với hiện tại, với nàng chưa bao giờ tình yêu giữa hai người là thừa thải hay thiệt thòi.

"Mình hiểu rồi, thôi tranh thủ còn vào thăm em ấy."

Cả hai không nói chuyện nữa, tranh thủ thời gian để vào bệnh viện.

Nhưng khi đến nơi, lên được đến phòng của Tú Nghiên.

"Tôi có đem..."

Có chút sượng người lại vì nhận ra là ông bà Triệu đã đến thăm con gái, có chút ren rén nên dừng lại ngay.

"Ủa cô giáo, cô nhận tin rồi sao?"

"Dạ vâng ạ, nhận được tin báo của mấy nhóc học sinh nên con mang cháo đến thăm em ấy."

"Thật tốt quá, cô đúng là chủ nhiệm tốt."

Bà Triệu có vẻ hài lòng với Giai Kỳ, một người giáo viên có tâm lại có tầm khiến bà gật gù khen lấy khen để.

Tú Nghiên nhìn nàng cười tít cả mắt, còn nàng thì áp lực vì gặp ông bà Triệu, xém tí nữa thì lại lộ chuyện ra.

"Cảm ơn cô đến thăm em."

"Cô giáo ngồi đi, ngồi phía bên kia cho gần May."

"Dạ."

Tiến đến ngồi cạnh với Tú Nghiên, đặt đồ ăn lên bàn sẵn tí rồi cho em ăn. Ngọc Châu nhận ra được ông Triệu vì trước đó Yến Khoa có cho cả đám xem mặt ông, khi biết được Tú Nghiên là công chúa nhỏ của gia đình Triệu Gia.

"Đây là...?"

"Dạ bạn con, bạn chở con đến đây thăm em ấy ạ."

Ông bà cũng không hỏi gì thêm nữa, ngồi đó xót cho đứa con gái của mình. Trò chuyện với nhau được một lúc thì ông bà cũng nhận được cuộc gọi từ công ty, nên đã về trước giải quyết.

"Cô giáo với bạn cô ở đây chơi với con bé nha, vợ chồng tôi có việc về trước."

"Dạ chào hai bác ạ."

Rồi ông bà nựng má của Tú Nghiên xong cũng rời đi, lúc này cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xém tí nữa toang rồi, may tôi thấy rồi kiềm lại."

"Em cũng giật mình, quên báo cô hay là ba mẹ em đến."

"Không sao, giờ ăn cháo thôi. Tôi đút em nhá."

Ngọc Châu thái độ, lại đi theo ăn cơm chó chứ có làm gì đâu.

"Này, hai người định cho tôi ăn cơm chó à."

Cả hai bật cười, nhưng vẫn đút từng miếng cho Tú Nghiên vì vai em chưa thật sự bớt.

Còn phần hai ông bà, khi lên xe ông Triệu có chút thắc mắc liền hỏi bà Triệu ngay.

"Bà có thấy cô giáo với con gái mình có gì đó kì kì không?"

"Kì chỗ nào, tôi thấy bình thường mà."

"Cứ như đang giấu giếm yêu nhau vậy, nhìn ánh mắt lạ lắm."

"Thôi đi ông ơi, ông nghĩ xa quá rồi đó."

Thấy bà Triệu nói như vậy thì ông cũng không nói gì nữa, cất gọn đi suy nghĩ của mình.

[Chắc do mình nghĩ nhiều thôi.]

Ở bệnh viện, Tú Nghiên ăn rồi uống thuốc xong đã ngủ và nghỉ ngơi. Ngọc Châu với Giai Kỳ chuẩn bị về, nhưng thấy trong đây không còn ai nữa nên nàng đã ở lại không về.

"Hay cậu về trước đi, mình bắt xe về sau."

"Được không đó?"

"Được mà, em ấy mới khỏe lại nên mình không yên tâm để em ấy một mình."

"Cậu cũng coi tranh thủ về đi đó, mai đi dạy nữa."

"Mình biết rồi nè, cậu yên tâm. Về cẩn thận nha."

Ngọc Châu rời đi, Giai Kỳ trở về ghế ngồi canh Tú Nghiên ngủ. Nàng rất thích ngắm Tú Nghiên những lúc như này, trông xinh đẹp lại còn baby nữa.

[Xinh thật ấy, mình vẫn không thể nào dứt ra vẻ đẹp này.]

Giai Kỳ đã thật sự yêu Tú Nghiên đến điên rồi, một cách êm đềm nhẹ nhàng, cách yêu này chỉ có mỗi Tú Nghiên cảm nhận được từ nàng.

Tranh thủ thấy Tú Nghiên ngủ nên nàng khi nảy có đem laptop theo để soạn giáo án, lâu lâu lại nhìn sang người này xem vẫn còn ngủ ngon hay không.

Trôi qua hẳn vài tiếng, Tú Nghiên vì đau cánh vai ấy nên đã khó chịu thức dậy. Cứ lâu lâu lại nhói lên đến tận xương nên không thể nào ngủ ngon giấc được, cứ ngọ nguậy một lúc lại thức.

"Nhóc dậy rồi sao? Đau ở đâu hả? Không ngủ được hay sao?"

"Em đau quá, nó lại nhói lên làm em không ngủ được."

Nàng liền buông laptop ngay để qua một bên, nhanh chóng đến gần đỡ Tú Nghiên ngồi lên cao một chút để đỡ nằm bị cấn vết thương.

"Thoải mái hơn chưa?"

"Được rồi, chắc em ngủ ngồi luôn quá."

"Đau lắm hả?"

Lúc này là xót dữ lắm rồi nhưng chẳng biết phải làm sao để cho em không còn đau nữa, làm hết sức của mình đến như vậy rồi.

"Cô nè! Đêm nay cô về nghỉ ngơi đi."

"Sao vậy?"

"Chả phải mai cô đi dạy sớm sao?"

"Ý là đuổi tôi hả?"

"Không có, ở đây khó ngủ lắm. Em sợ cô mỏi người với cả canh em nữa, em xót."

"Thôi tôi ở đây với em, mai tôi sẽ về sớm để chuẩn bị."

"Lì thật mà."

"Giống em đó."

Biết Tú Nghiên giờ hết nghịch ngợm được nên nàng đã chọc ghẹo ngược lại, giờ tên này chỉ biết bất lực để nàng ở lại với mình mà thôi.

"Chịu thua cô luôn đó."

"Vậy nên đừng có mong mà thắng thôi, đòi thắng nóc nhà sao."

Nàng đắc ý rồi cười chọc ghẹo cái tên này, có người đang cay dữ lắm nhưng chẳng làm gì được.

"Hứ."

Giả vờ quay mặt đi chỗ khác, Giai Kỳ tiến lại gần áp sát mặt nàng vào mặt em.

"Giờ còn hứ nữa không?"

Dứt lời, Giai Kỳ hôn vào môi Tú Nghiên một cái rồi nàng ra khỏi phòng đi mua đồ ăn cho em ngay.

"Cứ thích làm người ta yêu hơn."

Tú Nghiên thì chỉ biết ngồi cười đến khờ luôn rồi, được chủ động đến như thế cơ mà.