Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 46: Công an điều tra

Kaine cũng đã đến bệnh viện, lúc này mới lên cùng với Minh Triết và Di Di. Bác sĩ ở phòng đã theo dõi và đưa thuốc cho Tú Nghiên, sắc mặt Kaine lo lắng nhưng chóng lên để thăm em mình. "Cô giáo còn trên đó hả hai đứa?"

"Dạ đúng rồi."

Kaine có vẻ hài lòng vì biết được lần này Tú Nghiên chọn không nhầm người, anh nhanh chóng vào thang máy và đi lên.

"May! Em đỡ hơn chưa."

Vừa mở cửa đã vội gấp rút chạy đến cạnh đứa em gái của mình, Tú Nghiên nhìn anh mỉm cười rồi chỉ nói không sao mà thôi.

Cánh tay ấy đã phải băng lại, nhưng những vết máu vẫn còn rứa ra ướt hết cả áo.

"Như vậy mà không sao cái gì, để anh gọi bác sĩ thay liền cho em."

"Anh lo quá đi á, em bảo không sao rồi mà."

Giai Kỳ nhìn sang cánh tay của Tú Nghiên, nhận thấy máu cũng còn hoài nên nhẹ nhàng nói với em.

"Này! Ngoan đi, để tôi gọi bác sĩ đến cho."

"Dạ."

Kaine nhìn với ánh mắt đánh giá, đúng là mê gái đầu thai mới hết cơ mà. Anh mình đòi gọi bác sĩ thì không chịu, còn vợ đòi gọi thì ngoan ngoãn đồng ý ngay.

Bác sĩ được mời vào và thay những miếng băng gạt đã dính đầy máu kia, tuy vết thương được phẫu thuật rồi nhưng vì còn dư âm phần máu tuôn ra hơi nhiều.

"Bác sĩ vậy em gái tôi sẽ đỡ hơn không?"

"Vì mới phẫu thuật nên còn việc chảy máu là chuyện bình thường, vài hôm nữa sẽ đỡ hơn."

Rồi bác sĩ rời đi, để lại những con người đang ngơ ngác ở đây. Lúc này Tú Nghiên nhận ra ba mẹ chẳng vào thăm mình liền hỏi Kaine ngay.

"Anh, ba mẹ không vào thăm em hả?"

"Ba mẹ hay tin rồi, nhưng anh không cho họ đến. Vì anh sợ họ đến lỡ phát hiện em và cô giáo đang quen nhau thì không hay lắm."

Tú Nghiên cười thầm, vì chỉ có Kaine mới hiểu đến như vậy thôi.

"Ủa mà Xuân Lan như thế nào rồi?"

"Anh đã giải quyết rồi, với lại đang bị giam giữ. Chắc vài tiếng nữa công an đến xin lời khai của em đó."

Minh Triết cũng lên tiếng.

"Mà May nè! Cậu có làm gì cậu ta không? Sao tự dưng cậu ta muốn gϊếŧ cả cậu vậy?"

"Mình còn chả biết, lúc gọi giám thị đến là mình đã khó hiểu rồi. Sau đó lại còn mang cả dao sẵn nữa chứ."

"Mình còn nghĩ nếu gọi thầy cô đến không kịp chắc cậu..."

Tú Nghiên chỉ biết cười, vì cảm thấy bản thân mình cũng lớn mạng đến như vậy.

"Thôi kệ đi, cứ để công an vào cuộc. Dù sao mình cũng chẳng làm gì sai hết."

Giai Kỳ thì vẫn ngồi im đó nhìn sang Tú Nghiên, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng. Vì sợ nếu sau vụ này lỡ xảy ra thêm vài lần nữa với em thì sao, nếu mất em thì nàng sẽ không thể nào sống nổi mất.

Cả ba người kia đã ra khỏi phòng, tranh thủ trở về nhà để báo tình hình với ông bà Triệu. Chỉ còn lại hai người ở đây mà thôi, Tú Nghiên vội nhìn sang Giai Kỳ cười với nàng rồi nắm tay nàng.

"Này! Sao mặt cô lo lắng quá vậy?"

"Tôi lo cho em."

"Em không sao rồi, nhưng em vẫn còn đang giận cô."

"Nào làm sao giận tôi?"

Lúc này, Tú Nghiên mới nói lại việc khi sáng thấy nàng đi cùng thầy Minh Kha, lập tức ghen tuông nói xong buông tay nàng ra quay sang một góc khác.

"Hiểu lầm rồi, do thầy ấy vô tình đi ngang rồi đi cùng thôi. Chứ tôi với thầy ấy chẳng có gì cả, với cả thầy ấy xin lỗi tôi về việc ở nhà hàng hôm ấy."

Vẫn không có dấu hiệu quay lại mà nói chuyện với nàng, nằm nghiêng đúng một bên vì bên kia nếu nằm ra sẽ chấn thương ngay lập tức.

"Ghen sao?"

Giai Kỳ thích thú vì nhận ra cái tên này đang ghen tuông với người khác, khi ghen nhìn Tú Nghiên rất đáng yêu nên nàng ta cứ thích chọc cho tức điên lên rồi mới dỗ.

"Nếu không trả lời thì thôi vậy! Tôi về đây, tí nữa tôi có hẹn với thầy ấy rồi."

"Cô..."

Bật dậy khiến vết thương động vào thành giường nên đau đến tột cùng, vội không kích động nữa mà ôm chặt vào vết thương ấy.

"Này thôi, tôi xin lỗi tôi giỡn ghẹo em thôi. Có sao không."

Nàng nhanh chóng nhận ra lỗi của mình, đứng dậy xem có gì không nhưng bị Tú Nghiên hất tay ra.

"Không sao, cô về đi."

"Thôi không về, tôi xin lỗi mà đừng giận. Chỉ là ghẹo thôi, với cả tôi không nghĩ em kích động đến vậy."

"Em ghét thầy ấy, em ghét cô luôn."

Nước mắt ứa ra khiến Giai Kỳ thật sự xót, đã đang đau mà còn ghẹo người ta như vậy sao mà chịu nổi.

"Ngoan ngoan nín đừng khóc nữa, tôi thương em mà."

Nàng đến nhẹ nhàng kéo Tú Nghiên vào lòng vỗ về, lúc này Tú Nghiên mới được an ủi và thấy thích hơn không còn khóc nữa, nói đúng hơn làm như vậy để được nhõng nhẽo với nàng ấy.

"Cô hết thương em rồi, dạo này cái gì cũng thầy Minh Kha."

"Không có, tôi ở với em suốt cơ mà. Chẳng qua tôi ghẹo thôi, chứ làm sao thích được."

"Giờ có em là sức sống của tôi, là nơi trái tim nhỏ của riêng tôi."

"Ngọt quá đi đó, không ngờ có ngày tảng băng di động cũng biết nói lời ngọt ngào rồi."

"Bệnh mà cũng biết khịa ha."

Cả hai ngồi cười giỡn với nhau, có người gõ cửa phòng và chính là hai vị công an nhận vụ lần này.

"Cháu có phải Tú Nghiên không?"

"Dạ."

"Chú cần lấy lời khai từ cháu để điều tra thêm việc này."

Rồi Tú Nghiên cũng giải thích và khai ra hết những gì của ngày hôm nay, ghi nhận được thông tin thì hai vị này có vẻ đã có quyết định của mình. Bởi vì ngay từ đầu chính Xuân Lan mới là người bơi chuyện ra trước, nên lần này chẳng ai còn cứu được nó nữa.

"Cảm ơn vì cháu đã hợp tác, mau khỏe lại nha. Còn lại để chú lo."

"Dạ con cảm ơn hai chú."

Rồi họ chào nhau ra về, quay đi quẩn lại cũng đến giờ uống thuốc và đã tối dần hơn. Giai Kỳ chạy về nhà nấu cháo để đem vào cho Tú Nghiên, vừa về đến nhà cũng thấy Ngọc Châu sang chơi.

"Ủa hôm nay có mỗi cậu sao?"

"Đúng rồi, mình có nghe tin đồn con gái của Triệu Sơn bị người ta đâm. Nên mình sang xem cậu ổn không?"

"Mình không sao, giờ mình tranh thủ nấu cháo rồi mang đến bệnh viện cho em ấy nè."

"Vậy để mình phụ cậu rồi đến thăm nhóc luôn."

"Cảm ơn cậu nha."