Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 45: Hồi sức

Nơi phòng cấp cứu kia vẫn chưa hề ngừng lại, phía ngoài này cũng không bỏ cuộc. Minh Triết, Di Di, và Giai Kỳ vẫn ngồi đấy nhìn vào nơi cánh cửa ấy. Còn Kaine đã đi đến tận trường để giải quyết việc này, khi nảy là đang gọi luật sư đến và đi cùng vào trường. Ở trường lúc này đã dọn dẹp ổn thỏa, còn Xuân Lan bị cảnh sát đưa đến đồn để điều tra.

"Anh Phong đến rồi sao?"

"Ai là người đã hại em gái tôi."

Hiệu trưởng thấy tình hình căng thẳng nên đã nói Kaine nghe về Xuân Lan đã được đưa đi, anh không chần chừ mà lái xe đến trại giam ngay lập tức. Trước khi đi cũng không quên dặn với hiệu trưởng.

"Lần này tôi cũng mong đó là lần cuối cùng, nếu em gái tôi có mệnh hệ gì thì trường của các người chẳng yên đâu."

Vì biết được gia thế và biết rõ Kaine như nào, nên hiệu trưởng chỉ biết xin lỗi mà thôi vì việc này cũng nằm ngoài kiểm soát của nhà trường.

Kaine cùng với luật sự chạy đến trụ sở công an, vừa vào đã nhận ra.

"Anh Phong sao hôm nay đến đây vậy?"

"Tôi muốn gặp người đã ra tay với em gái tôi."

"Là con bé học sinh mới vừa được đưa vào đúng không?"

"Ừ."

Vị cảnh sát này dắt anh vào đến tận nơi lấy lời khai, nhìn biểu cảm của Xuân Lan như thể không còn bình thường nữa.

"Này! Cháu mau nói tại sao cháu lại ra tay với bạn cùng trường."

Gương mặt Xuân Lan cứ ngơ ra rồi cười một mình như thế mãi, Kaine không thể nhịn được mà chạy thẳng vào phòng hỏi rõ.

"Này sao em lại ra tay với Tú Nghiên."

Xuân Lan liền cười phá lên nhìn chằm chằm vào Kaine.

"Vì nó xứng đáng, tôi chưa đâm thủng tim nó là may rồi."

"Tại sao lại làm vậy?"

"Vì tôi không có được những điều từ nó, thì tôi cũng không cho nó có được những điều tôi mong muốn."

Chỉ vì sự ghen tị, chỉ vì những danh hiệu ở trường, chỉ vì những con điểm mà Tú Nghiên cố gắng mới có được. Nên Xuân Lan liền tức giận đến hóa hận, lại còn thêm cả lớp Xuân Lan đang theo nói khích để cho nó ra tay với Tú Nghiên nhanh hơn.

Ai bảo học ở trường thì sẽ không xảy ra những việc này, chỉ là trường giấu đi và sau đó sẽ đi vào quên lãng mà thôi.

Khi nói hết những lời đó ra, Kaine rất tức giận nhưng không thể ra tay được. Dù sao chỉ có luật pháp mới trị được những đứa ngỗ nghịch như thế này.

"Vậy chúng tôi sẽ tạm giam em lại, sau đó sẽ báo về gia đình. Rồi khi nào Tú Nghiên khỏe lại chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra."

Kaine vẫn không hề cam tâm, em gái mình đang ở phòng cấp cứu vẫn chưa biết ra sao. Còn cái người mà sát hại em mình vẫn còn đang ngồi nhởn nhơ ở đây, anh tự thề với lòng sẽ không để cho Xuân Lan ra ngoài dù chỉ một bước. Phải trả giá bằng những tháng tù ở trong này cải tạo.

"Anh Phong, giờ anh có thể ra ngoài rồi. Chúng tôi chỉ cho anh đứng đây nghe như vậy thôi, còn lại hãy để chúng tôi giải quyết."

"Có gì mấy anh liên hệ với luật sư của tôi."

Kaine bỏ ra ngoài và đi từng bước về phía xe của mình, điện thoại reo lên từ Minh Triết gọi đến. Anh nhanh chóng nghe máy vì biết chắc là có tình hình của Tú Nghiên ở đó.

"Anh nghe đây Triết, May sao rồi."

"Bạn được đưa ra phòng hồi sức rồi, khoảng 30 phút nữa mình sẽ được vào thăm."

"Cảm ơn em, anh sẽ sang bệnh viện ngay."

Vội vàng chạy đến bệnh viện, vì không để lỡ bất kì điều gì từ Tú Nghiên nên Kaine rất tranh thủ.

Ở phía bệnh viện, khi Tú Nghiên được đẩy ra với tay chi chít kim được ghim vào. Nhưng có vẻ như đã ổn, cánh tay cũng được khâu lại cùng với những đường nét băng bó tránh nhiễm trùng.

Giai Kỳ vui lắm, vui vì em đã không sao, lúc này cả ba người mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Người nhà tí sẽ được vào thăm ngay, không cần đợi 30 phút nữa đâu."

"Dạ cảm ơn bác sĩ."

"Bệnh nhân qua được nguy hiểm, giờ cần nghỉ ngơi chăm sóc cẩn thận thì sẽ mau khỏe lại thôi."

"Dạ, bác sĩ vất vả rồi."

Rồi y tá cũng đẩy giường Tú Nghiên vào phòng vip riêng, cả ba người đi theo phía sau. Chỉ cần tan thuốc mê thì có lẽ Tú Nghiên sẽ tỉnh dậy là được thăm rồi.

Trên đường đi, ông bà Triệu cũng sốt ruột nên đã gọi liên tục cho Kaine.

"Con bé sao rồi con?"

"Dạ được đưa ra phòng hồi sức rồi, ba mẹ cứ yên tâm đi. Có gì con gọi cho ba mẹ hay mà."

"Để ba giải quyết việc này."

"Không cần đâu, con lo xong xuôi hết rồi. Ba mẹ ở nhà nghỉ ngơi là được rồi."

Kaine vì sợ ba mẹ sẽ lên máu hoặc có thể hạ huyết áp nếu lo vụ này, nên anh sẽ đứng ra bảo vệ em gái của mình thay ba mẹ. Dù sao ông bà cũng đã có tuổi rồi nên cũng cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.

Cả ba đã được vào thăm Tú Nghiên, có vẻ như em ấy cũng dần tỉnh lại sau khi đã tan hết thuốc mê.

Giai Kỳ cứ túc trực bên cạnh, nắm tay em không rời. Cảm nhận được bàn tay ấy cũng đáp lại cái nắm tay của mình, Giai Kỳ biết Tú Nghiên đã dần tỉnh.

"Bé! Em tỉnh rồi sao?"

"Em...đau..."

"Để tôi gọi bác sĩ."

Nhưng bàn tay nhỏ bé ấy nắm chặt tay nàng lại.

"Đừng đi...em sợ lắm."

Minh Triết và Di Di thấy vậy liền đi ra ngoài, để không gian riêng lại cho cả hai. Tí sẽ lên cùng Kaine sau.

"Này Triết! Cậu thấy Xuân Lan có vấn đề về thần kinh không?"

"Có! Không ai đương không đi học rồi ôm hận cầm dao muốn gϊếŧ bạn mình hết."

"May mắn cậu ấy không sao, nếu có gì mình nghĩ người đau khổ nhất chắc là cô Giai Kỳ rồi."

Cả hai vừa đi xuống căn tin bệnh viện vừa nói chuyện say sưa với nhau.

Trên này, vẫn là hai bàn tay nắm chặt vào nhau, Giai Kỳ khóc nhiều lắm. Nàng xót và thương, nàng không nghĩ sẽ có ngày này đến với em.

"Tôi...tôi sợ em bỏ tôi đi."

"Dù em có như thế nào, em sẽ chẳng bao giờ rời xa cô hết."

"Miễn em không sao là tôi hạnh phúc rồi, tôi cứ nghĩ sẽ hối hận lắm."

"Em là siêu nhân mà, nên sẽ mau khỏe thôi."

"Lần này hãy để tôi chăm sóc em."

Tú Nghiên cong môi lên cười, nụ cười của sự hạnh phúc vì đã tìm được đúng người.

"Cảm ơn vì cô đã xuất hiện trong cuộc đời em."

Giai Kỳ đứng dậy và chồm đến hôn vào môi của Tú Nghiên, lần này nàng đã chủ động hơn rồi. Tú Nghiên thật sự quá đổi hạnh phúc, chỉ như thế thì có ra làm sao cũng chấp nhận.