Cả buổi học diễn ra suôn sẻ, chỉ có điều là Tú Nghiên không hề nhìn đến nàng. Giai Kỳ đang biết bản thân mình làm điều gì khiến tên đó giận rồi, nhưng vì chưa có khoảng không gian riêng để nói chuyện nên đành thôi. Hết tiết học, cả lớp ùa nhau ra chơi. Tú Nghiên cùng với Di Di xuống căn tin mua bánh ăn lót dạ, đi lướt ngang Giai Kỳ vẫn không hề đưa mắt nhìn.
[Cái tên này lại sao nữa đây!]
Nàng bất lực nên thôi, cứ giả vờ như không có chuyện gì đi rồi sẽ tính tiếp.
"Nhanh chân lên Di Di, cậu chậm quá đó."
Rồi cả hai cùng nhau xuống căn tin mua đồ, đến được căn tin trong lúc chen lấn nhau mua đồ. Có bàn tay nắm vào cổ tay của Tú Nghiên mà kéo đi, giật mình quay sang thì không phải là Di Di mà chính là Xuân Lan, người đã tố không thành nên sinh ra việc uất hận Tú Nghiên.
Trên tay còn lại thì cầm con dao đã được chuẩn bị sẵn, lúc ấy ai nấy đều la toát lên. Di Di quay sang thì đã thấy Tú Nghiên bị kéo đi rồi, chạy dí theo nhưng Xuân Lan như hóa điên vậy.
"Ai lại cứu nó thì tao cho chết cùng đấy!"
Tú Nghiên dùng hết hai tay của mình để đẩy Xuân Lan ra, nhưng vẫn không được vì ngược hướng và đã bị con dao dí đến tận cổ.
"Còn mày, để bây giờ tao coi mày có cứu được mày nữa không?"
"Con người mày hay lắm mà, chao ôi làm bài đợt này hẳn 9 10đ. Hoa khôi nữa cơ chứ, tại sao tao chưa bao giờ đứng được ở cái chức ấy."
Di Di nhanh chóng chạy đến văn phòng báo với thầy cô ở đấy, đồng nghĩa có Giai Kỳ ở đó luôn.
Phía ở cánh sau căn tin, Xuân Lan kéo lê Tú Nghiên từ chỗ góc cây này sang một góc cây khác khiến cho đồ dơ hẳn ra. Dao vẫn còn dí vào cổ của em, khiến em chẳng thể nào chống lại được.
"Thầy cô ơi, Xuân Lan bạn ấy dùng hung khí đe dọa bạn Tú Nghiên ở sân sau căn tin ạ. Thầy cô đến giải quyết giúp bạn."
Giai Kỳ ngồi ở đó, nghe được như vậy liền đứng dậy chạy đi đầu tiên. Tiếp theo sau đó là thầy Minh Kha, thầy ta sợ nếu Giai Kỳ đến lỡ có gì sẽ nguy hiểm cho nàng. Nhưng thầy làm sao biết được người ở đó là người mà nàng rất thương.
Thầy cô cũng bắt đầu đổ dồn về phía căn tin, nhưng hình như cũng chẳng ai cản được Xuân Lan.
"Xuân Lan em làm gì vậy?"
"Em đang trừng trị kẻ xấu."
"Xuân Lan cậu bình tĩnh lại, mình chưa hề đυ.ng đến cậu. Nên cậu đừng làm gì đến mình, nếu không cậu sẽ có bài học không tốt đâu."
Vừa nói vừa cười tay cũng vừa kề sát vào cổ Tú Nghiên khiến cho một chút da ở cổ đã rướm máu vì bị kê sát vào.
Giai Kỳ đang rất hoảng, nhìn Tú Nghiên ở đó chẳng làm gì được nàng bất lực lắm.
"Xuân Lan, em mau thả bạn ra."
"Các người như nhau cả thôi, ai lại gần hơn thì tôi sẽ đâm nó nhiều nhát hơn."
Nghe tiếng Giai Kỳ lên tiếng, Xuân Lan cười phấn khích lên rất to khiến ai cũng phải khϊếp sợ. Con dao đó dần dần đưa lên cao, và Xuân Lan đã dùng một lực thật mạnh đâm vào cánh tay trái của Tú Nghiên.
"Aaaa..."
"Mày phải chết, nếu tao không có được danh hiệu của mày thì mày cũng không cần sống nữa."
Lúc này, cánh tay ấy đã rướm máu rất nhiều. Giai Kỳ không kiềm được nữa mà nhào đến đẩy Xuân Lan ra, thầy cô lúc này mới vội đến bắt Xuân Lan lại.
"May! May!"
Tiếng gọi đẫm trong nước mắt của Giai Kỳ, có một số học sinh đã đi gọi cấp cứu và báo công an đến ngay lập tức. Xuân Lan chấp nhận đánh đổi để Tú Nghiên phải chết, tâm lý dường như cũng không còn ổn định nữa.
"Nhanh lên, xe cấp cứu đến chưa. Mau đưa em ấy ra xe."
Di Di đỡ một bên, Giai Kỳ đỡ một bên ra ngoài xe, Tú Nghiên vì mất máu nên cũng dần chìm vào giấc ngủ.
"Cô...em mệt quá, em buồn ngủ."
"Đừng, đừng ngủ mà May. Đừng làm tôi sợ, đến bệnh viện nhanh thôi."
Mọi thứ dần được sắp xếp êm xuôi, Xuân Lan bị cảnh sát giam lại để xem tình hình của Tú Nghiên như thế nào rồi mới điều tra.
Minh Triết chạy nhanh về nhà báo về với gia đình của Tú Nghiên.
"Anh Kaine ơi, Tú Nghiên bị người ta đâm vào cánh tay đang được đưa vào bệnh viện trung tâm rồi. Anh mau đến đó đi."
"Cái gì!"
Kaine nghe liền sững sờ, nhanh chóng vào báo cho ông bà Triệu hay. Nhưng vì sức khỏe nên ông bà sẽ vào sau, chưa thể vào bây giờ.
"Giờ anh với em đến đó, kể anh nghe đã xảy ra chuyện gì với con bé."
Trên đường đi, Minh Triết kể lại hết tất cả mọi chuyện cho Kaine nghe. Bàn tay anh đã dần không tự chủ được mà tạo thành hình nắm đấm.
"Chết tiệc! Sao có thể làm vậy với May."
Em gái người ta cưng như trứng, đến độ không dám làm trầy xước. Nay nghe được có người như vậy nên anh đã tức giận tột cùng, nhất định sẽ để cho con người đó ở tù, dù sao cũng đã đủ tuổi chịu trách nhiệm việc mình làm rồi.
Lúc này ở bệnh viện, vết thương vẫn còn chảy máu rất nhiều nên bác sĩ xem xét và đưa ra kết luận.
"Do vết thương đâm vào khá sâu và mất máu cũng khá nhiều, chúng tôi sẽ phẩu thuật cho bệnh nhân. Người nhà cần kí vào đơn và làm thủ tục nhập viện."
"Dạ vâng."
May mắn lúc đó Kaine cũng đã đến, anh nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục mà bác sĩ cần. Lo hết tiền viện phí và đưa dư ra để khi xong cuộc phẫu thuật sẽ đưa ra hẳn phòng vip cho em.
"Cô đừng khóc, May sẽ không sao đâu."
"Tôi tệ thật, có như vậy cũng không can đảm lên để cứu em ấy."
"Đừng trách mình, dù sao lúc đó cầm dao như vậy không phải muốn lên là lên. Nếu cô lên có thể còn gây nguy hiểm cho May nữa."
Nước mắt không ngừng rơi, chỉ ngồi đó nhìn vào và chờ đèn bên trong sáng lên.
Còn Kaine đứng đó điện thoại và giải quyết việc này, nên đã dặn Minh Triết.
"Khi nào May ra nhớ gọi cho anh, giờ anh đi giải quyết vấn đề này."
"Dạ, anh đi cẩn thận."
Kaine nhìn sang chào nàng rồi rời đi, đôi mắt ấy không ngừng chảy ra những giọt nước mắt đau thương ấy. Nàng không ngờ chỉ vì những việc nhỏ nhặt này mà có thể gây ghen tị và tệ hơn là xảy ra chuyện như giờ.
[Em phải không sao đấy! Tôi chờ em ra, em hãy thật mạnh mẽ qua được cuộc phẫu thuật này nha!]