Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 43: Giám thị đến lớp

Đêm trường trước Giai Kỳ, nên Tú Nghiên đi ăn sáng cùng với Minh Triết. Do Nhã Uyên vẫn còn đang trong viện nên chưa đi học cùng được, chỉ còn ba người Minh Triết, Di Di và Tú Nghiên mà thôi.

"Nay tan học xong mình về nhà thay đồ rồi vào thăm Nhã Uyên nha."

"Ok."

Tú Nghiên lập tức đồng ý, rồi cả ăn cùng ăn sáng rồi vào lớp. Vừa đi ra đến sân trường chuẩn bị lên cầu thang dãy lớp của mình, lại thấy được thầy Minh Kha đang đi cùng với Giai Kỳ nói chuyện vui vẻ với nhau.

"May! Thấy gì không?"

"Đâu có bị mù đâu mà không thấy."

Hai người nói chuyện với nhau hết đoạn đường từ nhà xe đến văn phòng làm việc, ý là Minh Kha đang xin lỗi Giai Kỳ về vấn đề khi ấy đã tự tiện hẹn nàng rồi nói dối như thế. Giai Kỳ thì thấy đồng nghiệp với nhau nên cũng đồng ý cho qua, dù sao nhỏ nhen với nhau làm gì.

Nhưng Tú Nghiên thì nhìn ra được hai người nói chuyện thân thiết sau vụ việc khi ấy, nghĩ rằng nàng thất hứa với mình, nên gương mặt không còn nụ cười nào nữa mà bỏ đi thẳng lên lớp chẳng nói thêm lời nào nữa.

Minh Triết thấy vậy nên không dám nói chuyện với Tú Nghiên, vì biết bản tính của em nên thôi tình hình như giờ nên im lặng là tốt rồi.

Đến giờ học, Giai Kỳ vào sinh hoạt cho lớp vừa vào khi chào cả lớp xong thì nhìn xuống theo thói quen của mình. Nhìn vào Tú Nghiên nhưng lại thấy gương mặt kia đang khó chịu nhìn mình, nàng thấy có chuyện chẳng lành nên cứ để bụng đó rồi tí sẽ tính sau, buổi sinh hoạt lớp bắt đầu.

"Cả lớp! Chúng ta vừa xong kì thi giữa kỳ, lớp ta thật sự có tiến bộ hơn rất nhiều. Đặc biệt là bạn Triệu Tú Nghiên, với điểm toán bạn cao nhất lớp chúng ta, tiếc gì mà không cho bạn một tràn vỗ tay ha."

Ai nấy đều vui mừng vỗ tay chúc mừng em, Tú Nghiên vẫn giả vờ vui vẻ rồi nói chuyện với mọi người xung quanh. Cụ thể hơn là ngồi giỡn với bạn bàn kế bên rất thân thiết, khiến Giai Kỳ phải nhìn rồi ra hiệu nhưng có người lại chẳng thèm quan tâm.

"Giờ thì lớp trưởng lên đọc hết điểm các môn của các bạn thi nha, đã full điểm hết rồi."

Lớp trưởng đi lên, Giai Kỳ vào ghế của mình ngồi nhìn xuống Tú Nghiên nhưng không hề nhận được ánh mắt nào từ em.

[Lại giận mình chuyện gì nữa rồi.]

Riết rồi hai cái con người này cũng không hiểu nỗi cứ giận qua giận lại suốt vậy đó, không hiểu làm vậy chi luôn.

Lớp trưởng đang đọc đến môn Vật Lý thì có hai người giám thị đứng ngoài cửa nhìn vào, gương mặt nghiêm khắc đến đáng sợ.

"Ở đây có học sinh tên Triệu Tú Nghiên không?"

Lớp trưởng ngưng lại quay ra nhìn rồi gật đầu, một đứa học sinh đi cạnh liền chỉ vào gần cuối lớp.

"Dạ là bạn tóc hồng kia ạ."

Giai Kỳ thấy có việc chẳng lành nên liền đi ra hỏi ngay.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Em đó đi ra đây?"

Giọng nói của thầy giám thị cất lên to lớn, Tú Nghiên có chút khó hiểu nhưng vẫn đi ra đứng cạnh nàng. Lúc này tới lượt cô giám thị lên tiếng.

"Đầu tóc em làm sao đây? Đầu đỏ đầu hồng đến trường à?"

Tú Nghiên mới lên tiếng.

"Dù sao giáo viên chủ nhiệm em cho phép thì em để thôi ạ? Thầy cô đến đây chỉ có vậy thôi sao?"

"Chúng tôi đến đây không chỉ đơn giản vậy đâu, tôi nghe được có người tố em gian lận trong kì thi toán vừa qua. Làm sao người như em đạt được điểm tối đa như thế?"

Giai Kỳ liền quay sang Tú Nghiên, nhưng nàng chắc chắn là không tin rồi. Rõ là môn của nàng, ngày nào cũng chỉ bài tận tình như vậy làm sao gian lận được. Nàng lúc này mới lên tiếng.

"Có hiểu lầm gì không ạ? Em ấy học tốt hơn rất nhiều rồi!"

"Học sinh của cô thì làm sao không bênh cho được, dung túng đến mức cho học sinh của mình đi học với cái đầu hồng này cơ mà."

"Cô đừng có ăn nói như vậy, tôi chỉ đơn giản là chứng minh học sinh của tôi không gian lận mà thôi."

Lúc này, nhỏ học sinh kia lên tiếng ngay, và cũng chính nó là người tố Tú Nghiên gian lận. Vì nó rất ghét Tú Nghiên với cái mác hoa khôi, giờ lại còn học tốt hơn nó, cũng là đứa trong đám đánh nhau với em lúc trước - Xuân Lan.

"Cô ơi, rõ ràng hoa khôi nhưng học hành trước đó tệ lắm. Giờ điểm 9 10 hơi bị nghi ngờ đó cô."

Tú Nghiên không nhịn được nữa.

"Này! Nói bậy coi chừng đấy, bằng chứng ở đâu mà tố."

"Cô ơi điều tra đi cô."

Làm gì có bằng chứng nên đi kiện đại như vậy đó, Xuân Lan cũng có mối quan hệ với cô giám thị, nên hai người đã thông đồng để cắt mác hoa khôi ấy kèm với đình chỉ người gian lận.

"Cô giám thị, tôi nghĩ nếu không có bằng chứng thì xin cô và thầy đi khỏi lớp chúng tôi. Để tôi còn bắt đầu buổi học nữa."

"Vậy cô vào trong đi, Tú Nghiên đi theo chúng tôi xuống văn phòng."

"Em ấy sẽ không đi đâu hết, vì em ấy không phải người gian lận. Kể cả những người như thầy và cô đây nếu không có bằng chứng thì đi ngay, đừng động vào học sinh của tôi."

Cô giám thị định giơ tay lên tát vào mặt Giai Kỳ, nhanh nhẹn nên Tú Nghiên cầm tay cô giám thị lại.

"Cô không được động vào cô ấy."

"Em hay lắm, giờ còn hỗn với giáo viên đúng không?"

"Rõ ràng mấy người không có bằng chứng mà muốn tố ai, đầu tuần nên đừng để tôi phải làm lớn chuyện lên."

"Giờ thầy và cô đây mau về làm đúng bổn phận của mình, còn không em sẽ nhờ đến anh hai của em vào việc. Trưởng ban phụ huynh học sinh."

Vì Kaine trước đó có vài vụ nhúng tay vào giải quyết dùm trường học của Tú Nghiên, nên nghe danh tiếng cũng phải sợ. Vì anh điều tra đến đâu là bắt được người đến đó.

Ba người ôm cục tức mà quay về, cả lớp vỗ tay cho hai người.

"Em không nghĩ cô và Tú Nghiên hợp tác hay như vậy!"

"Nhìn hai người ăn ý quá."

Mà ai cũng đều tin tưởng Tú Nghiên không hề gian lận, vì biết tính cách của em như nào.

Còn em và nàng đứng đó nhìn nhau, xong rồi Tú Nghiên quay mặt đi trở về chỗ của mình. Vào chỗ rồi nói với đám bạn.

"Sáng sớm bước chân trái ra đường ha sao ấy, gặp gì đâu không."

"Ê mà tự dưng đi kiếm chuyện cậu nghĩ có kì lắm không?"

"Đặc biệt là Xuân Lan đấy!"

"Mình biết mà, để đó mình giải quyết."

Rồi cũng bỏ qua chuyện đó, bắt đầu tiết học của nàng. Giai Kỳ vẫn theo thói quen nhìn xuống chỗ Tú Nghiên, nhưng vẫn không được đáp trả lại.