Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 41: Đến bar chơi cùng

Đến buổi tối, Tú Nghiên chạy xe sang nhà nàng ngay. Bà Triệu thấy con của mình dạo này ra đường nhiều hơn số lần ở nhà, nên liền gọi lại hỏi ngay.

"Này dạo này có cái gì ở ngoài đường làm còn thích thú đi suốt như vậy?"

"Con đi chơi thôi, chứ chả có gì hết."

"Lo mà học hành đó, ngày mai đi học lại rồi đúng không?"

"Tối nay con về, mẹ không cần phải lo."

Nói xong, Tú Nghiên bỏ đi không nói thêm gì nữa. Vì em chán cái cảnh mà cứ kiểm soát bà áp đặt suy nghĩ của bà lên mình, nên vội nhanh chóng sang nhà cùng Giai Kỳ.

Đến nhà Giai Kỳ, nàng vừa mở cửa thôi là đã có người xuống xe rồi nhào đến ôm nàng thật chặt, hít lấy hít để người ta.

"Này! Bộ nhớ lắm sao mà hít dữ vậy?"

"Lúc nào cũng nhớ hết đó."

Cả hai tình tứ với nhau được một lúc rồi mới chuẩn bị đi ăn cùng nhau, ngay cả việc ăn uống Tú Nghiên cũng đã chuẩn bị sẵn hết rồi, nàng chỉ việc lên xe và đi cùng em thôi.

"Mà nè, nay đi ăn gì đó?"

"Đi ăn nhà hàng Âu, em đã đặt bàn sẵn rồi."

"Này! Em còn học sinh sao tiền đâu nhiều vậy?"

"Đừng lo! Em mới được chú cho tiền nên em sẽ đãi cô nhá."

Giai Kỳ có chút không vui, vì bản thân nàng cảm thấy không xứng với Tú Nghiên. Gia đình danh giá với cả giàu có như vậy khiến nàng cũng có chút áp lực, biết đâu không qua khỏi những lời đem pha.

"Nhưng mà..."

"Cô có gì muốn nói sao?"

"Thật ra tôi thấy bản thân mình không xứng với em, gia đình em như vậy tôi lại không dám trèo cao."

Tú Nghiên biết nàng nhạy cảm về vấn đề gia đình, nhanh chóng choàng tay ra phía sau nắm tay nàng rồi an ủi.

"Cô chỉ việc yêu em thôi, việc gia đình em thì không cần quan tâm. Việc em yêu cô không có chuyện xứng hay không xứng, mà là vì đó là cô nên em mới yêu."

"Đừng tự nghĩ rồi buồn nữa, cứ việc yêu em thôi. Mọi chuyện em lo được."

Nghe được những lời ấy từ chính Tú Nghiên nói ra khiến nàng yên tâm hơn phần nào, hai bàn tay ấy nắm chặt nhau không rời.

Đến nhà hàng, cả hai nắm tay nhau đi vào bên trong. Được phục vụ tận tình vì bàn Tú Nghiên đặt là bàn VIP nên nhân viên đều kĩ càng phục vụ.

Cả hai bắt đầu dùng bữa cùng nhau, Tú Nghiên chu đáo chăm cho nàng từng miếng ngon.

"Này! Chiều tôi riết như vậy tôi sẽ dựa dẫm vào em mất."

"Đó là điều em muốn mà, được chăm sóc và được làm chỗ dựa cho cô thì làm sao không thích được cơ chứ."

"Tôi cũng quen có em bên cạnh rồi, nếu mà không có em thì cuộc sống của tôi tệ lắm."

Tú Nghiên quay sang, dù tay đang bận bốc từng vỏ tôm cho nàng nhưng vẫn chồm đến và hôn vào đôi má kia.

"Không nói bậy nữa, em sẽ mãi mãi ở đây với cô mà. Vì cô là vợ em."

"Nè chưa cưới hỏi gì mà nói người ta là vợ rồi."

"Tay cô đã là minh chứng rồi cơ, nên cô cũng đã là của em rồi."

Cả hai cười tít mắt với nhau, cứ vui trước đã rồi những ngày sau thì sẽ tính tiếp.

"Cô nè!"

"Có chuyện gì sao?"

"Tí ăn xong ấy, mình ra quán bar tí được không? Có đám bạn em ở đó ấy. Bọn nó rủ sang."

Giai Kỳ có chút khó chịu quay sang không ăn mà hỏi chuyện Tú Nghiên.

"Trước đó, em chưa có ai em hay đi vô bar lắm hả?"

"Đúng rồi, lúc đó rượu là bạn em mà."

"Hay quá ha, mới có tí tuổi mà đã vậy rồi."

"Nhưng em còn làm hơn với số tuổi của em đó, quên ngày hôm đó em với cô đã làm gì sao?"

Nhắc đến chuyện đó khiến nàng có chút ngại ngùng, nhưng thật sự Tú Nghiên rất dạng nên dẫn đến việc đó xảy ra với cả hai.

"Này! Bỏ qua đi, nhưng vào đó tí về. Tôi không thích những nơi như vậy!"

"Dạ tuân lệnh."

Dù sao Tú Nghiên thấy dạo gần đây không còn đi chơi nhiều với cả đám nên thấy có chút có lỗi, nên đã nhắn hẹn lại thời gian sẽ đến sau với mọi người.

Đến khi ăn xong, Tú Nghiên định ra thanh toán nhưng Giai Kỳ lại không cho. Nàng muốn trả tiền cho em chầu ăn này, nhưng nhất quyết Tú Nghiên không cho.

"Cô cứ cất vào đi, để em lo cho cô. Như vậy cô mới thấy an toàn và không cần lo bất cứ điều gì khi bên cạnh em."

Tiền được trừ vào tài khoản của Tú Nghiên, cũng là lúc hai người rời đi và đến quán bar như đã hẹn.

Vừa đến, Tú Nghiên nắm tay Giai Kỳ vào bên trong khiến ai nấy đều trố mắt ra nhìn, gái xinh như thế không nhìn thì uổng cả đời.

Giai Kỳ bắt đầu thấy khó chịu vì nhạc khá lớn, đèn thì cũng tối cùng với những ánh đèn chớp nháy liên tục.

"Vào thôi! Họ đang ở kia kìa."

Bước vào bên trong phòng vip nên nhờ vậy tránh được tiếng ồn ở bên ngoài, thấy Tú Nghiên dắt Giai Kỳ theo cả đám cũng liền lễ phép mà chào.

"Chào cô!"

"Chào mấy em, tranh thủ chơi còn về mai đi học nhá!"

"Dạ."

Ai nấy đều đồng thanh trả lời, Minh Triết lên tiếng bắt đầu chọc ghẹo Tú Nghiên.

"Này May! Chị Tina kiếm cậu nảy giờ, xíu chị ấy đem rượu vào cho mình đó."

Cố ý như vậy để cho Giai Kỳ nghe mà ghen lên, sẵn chọc đứa bạn của mình như vậy cũng vui. Tú Nghiên ớn lạnh cả người quay ra phủ nhận câu đó liền.

"Nói năng bậy bạ, chị nào đâu."

"Ủa cậu quên rồi hả? Trước cậu còn chơi tù xì ai thua uống rượu với chị ấy nữa mà."

Rồi rồi chuyện càng lúc càng vui rồi đây, Di Di ngồi kế bên phấn khích với điều này.

"Cô ơi! Trước chưa có cô, nó ăn chơi dữ lắm. Giờ có cô nó tu ngang rồi đó, may mắn thật."

Giai Kỳ cười cái rồi thôi, ánh mắt kia liền quay qua nhìn tên này sắc lẻm.

"Chà! Còn chơi tù xì nữa sao?"

"Không không, hiểu nhầm rồi."

"Cô tin bọn này sao?"

Sau đó, tiếng mở cửa mở ra. Người nhắc nảy giờ chính là Tina, người phục vụ ở quán bar này.

"Cô cô, chị này nè."

Minh Triết còn chỉ rõ đích danh để nàng biết cơ mà, máu ghen nỗi lên liền lên tiếng với Tina.

"Cô ngồi xuống đây chơi tù xì với chúng tôi luôn này."

Mời thì mặt vui vẻ nhưng giọng nói có chút đanh đá, Tú Nghiên ngăn lại không cho nàng uống và chơi trò này, nhưng đang giận cái tên này cùng với người tình ở quán bar này, nên nết hơn thua trỗi dậy liền.

"Cô có biết uống không mà rủ người phục vụ như tôi."

"Thì cô ngồi xuống đây."

Bắt đầu, Minh Triết, Di Di, rồi hai người đó chỉ trừ Tú Nghiên là không tham gia thôi.

"Bắt đầu đi."

Trò chơi tù xì cũng bắt đầu, đúng là lúc đầu chơi nên Giai Kỳ chưa quen nên đã mãi thua. 1 ly 2 ly 3 ly rồi rất nhiều ly được nàng nốc hết vào người, bắt đầu cảm giác lâng lâng hơn nên Tú Nghiên đã ngăn cản.

"Nào! Cô không uống nữa."

"Buông tôi ra, đang chơi vui mà."

Bất lực, nên về sau giả vờ đưa ly nhưng đó là nước lọc, còn Tú Nghiên thay phần nàng mà uống.

[Người gì mà cứ giận lên là làm cho bằng được cái nư vậy đó.]