Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 40: Nhận quà của chú

Tú Nghiên trở về nhà sau mấy hôm ở cùng nàng, Kaine bênh em gái nên đã bảo sang nhà bạn ngủ ít hôm, nên ông bà Triệu chẳng nghi ngờ.

"Hey chú, chú đến lâu chưa ạ?"

"Chú mới đến tí xíu thôi, lại đây chú có quà cho con nè."

Chú Nhân đến và ngồi bàn chuyện của công ty, nhưng chỉ cần vừa thấy Tú Nghiên về thì đã ngừng lại rồi nói chuyện với con bé.

Chú đưa ra một phong bì kèm với hộp quà đã gói sẵn từ trước, trong đó là bộ chân váy kèm với chiếc áo croptop cực đẹp.

"Đây! Quà của con đây, chú nhờ chị Cat chọn cho con đó."

"Aaaa! Cảm ơn chú với chị rất nhiều."

"Nghe ba mẹ con bảo là kì này học giỏi nên chú thưởng cho đó, cố lên nữa nha."

"Ủa mà chị Cat không về ạ?"

"Chị bận việc nên sẽ dời lịch bay vào tuần sau, nên gửi quà về trước cho con."

Cat là con của chú Nhân, hai chị em cũng thân thiết đến mức ai cũng nghĩ là người yêu. Nhưng chỉ là chị em tốt, cần là có mặt thôi, Tú Nghiên cứ dính với ai quá lâu đều gây hiểu lầm như vậy. Vì bản chất là hay thân thiết và giúp đỡ tốt đến mức khiến ai cũng phải nhìn vào và suy nghĩ về mối quan hệ ấy.

“Chú ngồi chơi ạ! Giờ con phải lên phòng một xíu.”

“Con cứ thoải mái đi, tí xuống cũng được. Lên cất quà đi con.”

Tú Nghiên đi lên với vẻ mặt phấn khích, đang hào hứng xem trong phong bì sẽ là bao nhiêu. Bình thường chú cho cũng chẳng tệ, vào phòng khóa chốt cửa rồi mở ra xem.

“Chú sộp vậy.”

Đúng là chưa bao chú đối xử tệ với Tú Nghiên, cả xấp tiền toàn tờ 500 nghìn đồng trị giá cũng tầm vài triệu.

“Mình sẽ dùng tiền này để mua đồ cho Giai Kỳ.”

Vội vàng cất vào tủ kĩ càng rồi sau đó đem đồ ra thử, đúng là chị Cat lúc nào cũng thương Tú Nghiên rất nhiều.

“Đúng thật là nhà họ thương mình ghê ấy, không biết có ý đồ gì không nữa.”

Tự bản thân đa nghi rồi tự suy nghĩ chẳng ai chạm vào luôn, cất đồ sau đó bay hẳn lên giường nằm bấm điện thoại nhắn tin cho Giai Kỳ ngay.

“Em tiếp chú xong rồi này, vợ đang làm gì đó?”

“Vừa dọn dẹp nhà xong đây này, chiều nay nhóc có đi ăn không?”

“Dạ có! Để em sang đón cô đi ăn nhá!”

Vừa gặp nhau rồi xa nhau chưa hẳn một ngày mà đã như vậy rồi ấy, điện thoại lại hiện lên tin nhắn từ nhóm của Minh Triết.

“May! Tối đi bar thôi!”

“Nay mình bận rồi, hôm khác nha.”

“Cỡ này là không thèm đi chung nữa, người ta giờ simp bồ người ta thôi.”

Tin nhắn trong nhóm bắt đầu khủng bố Tú Nghiên, chọc ghẹo rồi trách móc. Từ lúc có được Giai Kỳ đúng thật là đã hạn chế đi chơi cùng nhóm của Minh Triết nhiều rồi, lại còn hạn chế được bia rượu nữa.

“Thôi, các bạn đi đi hôm nay mình có hẹn đi ăn với cổ rồi.”

“Đi đi, giờ bọn này tự đi chơi vui hơn. Không thèm ăn cơm chó của các người.”

Rồi mạnh ai nấy ngừng nhắn tin nên chẳng thèm nhắn nữa, Tú Nghiên cũng không quan tâm cho lắm. Dù sao trước đó cũng đã hứa với nàng là sẽ không đυ.ng đến bia rượu nhiều nữa, nên bây giờ thực hiện những lời nói ấy. Trong tình yêu cũng nên dành cho nhau sự tôn trọng, thiệt sự với Tú Nghiên là một người rất green luôn.

Giờ thì vui vẻ đi xuống nhà dùng cơm trưa cùng gia đình với cả chú Nhân, dù sao người ta đến mà không tiếp cũng kì.

Thấy họ đang bàn công việc nên Tú Nghiên vội đi xuống rồi ngồi chăm chú nghe mà thôi, vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu.

“Ủa mà May! Con đi học vậy được chọn chuyên ngành chưa.”

“Dạ chưa, con chưa chọn được. Nhưng cứ từ từ thôi, rồi con sẽ chọn được ngành yêu thích của mình mà.”

Bà Triệu lúc này mới lên tiếng.

“Giờ là con bé nó lo học thôi, sau cũng có công ty sẵn nên chắc sẽ chọn bên kinh tế rồi.”

Thật ra, trước đó kế hoạch của Tú Nghiên là sẽ xin đi du học nhưng mà không theo kế hoạch vì đã có Giai Kỳ nên sẽ không đi du học nữa mà ở chính đất nước của mình học hỏi thêm.

“Thôi để con bé nó tự chọn, đừng cố ép nó quá thì kẻo lại không vui.”

Chú Nhân hiểu được tính tình và tính cách của Tú Nghiên, nên đã lên tiếng nói đỡ cho em một chút. Đôi khi người ngoài lại còn hiểu em còn hơn cả gia đình của mình nữa chứ. Bà Triệu cũng đáp trả lại chú Nhân.

“Cứ cho nó học đi rồi sau nó cũng quay về ngành kinh tế của gia đình thôi, sao có thể không phụ anh hai nó được.”

Tú Nghiên ngán ngẫm với những gì bà Triệu nói, bởi vì bà cứ áp đặt đến mức ngộp thở khiến em không thể chịu nổi. Kaine có thể chịu đựng được vì anh là con trai, còn với Tú Nghiên thì không thể nào chịu được sự áp đặt quá mức như vậy được.

“Mẹ cứ kệ con đi, sau này rồi tính,”

“Em ấy nói đúng á mẹ, cứ để em ấy vui với cuộc sống của mình đã.”

Thấy tình hình không ổn nên ông Triệu lên tiếng mời chú Nhân vào dùng bữa cùng với gia đình rồi hẳn về, cả nhà cùng vào ăn bữa cơm với nhau nên mọi chuyện đã qua.

Có thể ai nấy cũng quên nhưng với Tú Nghiên những điều áp đặt như vậy thì em chẳng thích chút nào, cuộc sống của em thì chẳng hề muốn ai chạm vào.

Giờ Tú Nghiên chỉ đang mong ăn nhanh rồi dọn dẹp để chuẩn bị loay hoay đến chiều đi ăn cùng Giai Kỳ, bản thân em biết được nơi đâu là chỗ an toàn để bản thân có thể kể lể đủ điều mà chẳng gây khó chịu.

[Mình tranh thủ để sang đi ăn cùng cô ấy thôi, vẫn nôn nóng như lần đầu.]

Không biết đi cùng nhau được bao lâu, nhưng Tú Nghiên chỉ biết là trân trọng mọi ngày ở bên nàng, thời gian và những gì làm được cho nàng.

Vì Giai Kỳ là người thích lắng nghe, cụ thể là lắng nghe Tú Nghiên nói về cuộc sống của mình. Nên Tú Nghiên có thể làm bất cứ hay kể thoải mái để bản thân đỡ áp lực hơn.

Mối quan hệ một người thích nói và một người biết lắng nghe và thấu hiểu.