Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 39: Dỗ dành

Ngày cuối tuần, cũng là ngày cuối cùng của ngày nghỉ sau kì thi.Đêm qua, Giai Kỳ khóc đến mức ngủ quên chẳng hay biết, phía ngoài cửa này Tú Nghiên vẫn ngồi đó mà ngủ quên mất, hai người cách nhau chỉ có đúng một cánh cửa phòng mà thôi.

Do tư thế khó ngủ nên Tú Nghiên cứ nửa giấc là giật mình dậy, nhận ra đã sáng nên nhanh chóng xuống bếp dọn dẹp và nấu bữa sáng cho nàng.

Giờ chỉ biết làm như thế để Giai Kỳ nguôi giận, sau đó mới giải thích lại với nàng những chuyện đã xảy ra.

Thức dậy với một đôi mắt sưng húp khiến Giai Kỳ khó chịu, nhưng vẫn cố gắng dụi mắt để tỉnh táo, chỉnh chu xong mọi thứ mới mở cửa phòng ra.

"Đêm qua em ấy về rồi sao?"

Giận thì giận nhưng vẫn quan tâm, lật đật đi xuống nhà nghe tiếng ở dưới bếp liền đi vào. Thấy Tú Nghiên đã làm xong bữa sáng và cũng đã bày trí ra sẵn.

"Cô dậy rồi sao? Ăn sáng với em nè."

"Không đói, tôi ra ngoài ăn."

Câu trước đá câu sau ngay lập tức, đang giận nên từ ngữ gì lung tung cả lên.

"Công sức của em đó, ngồi vào ăn cùng em đi."

Nhìn khá hấp dẫn, món súp cua được Tú Nghiên nấu thật nhanh chóng và bắt mắt khiến Giai Kỳ không kiềm được.

Tú Nghiên kéo ghế mời nàng ngồi, giả vờ ngồi xuống nhưng chưa đυ.ng đến chén súp ấy.

"Cô ăn đi, xong rồi em sẽ giải thích mọi chuyện cho cô nghe."

"Em nói luôn đi, tôi không thích vòng vo."

Thay vì ngồi đối diện nàng, nhưng lần này Tú Nghiên ngồi cạnh nàng để giải thích. Quay sang nhìn nàng rồi vào vấn đề cẩu mình.

"Thật ra, em và chị ấy có nói chuyện với nhau sau đó cùng đi vào phòng thật. Nhưng nội dung câu chuyện là em từ chối chị ấy, khi chị ấy có ý định quay lại."

Giai Kỳ vẫn im lặng, vừa ăn vừa ngồi nghe nhưng chẳng thèm nhìn đến Tú Nghiên dù chỉ một lần.

"Em và chị ấy đã từng quen nhau, nhưng giờ thì không còn gì với nhau nữa. Em xin lỗi vì khi vừa gặp chị ấy em có chút hẫng đi, nhưng rồi sau đó cảm giác không còn nữa."

"Bản thân em bây giờ là yêu cô, không là cô thì cũng chẳng là ai."

"Cô có tin em nói không?"

Buông chén súp xuống và quay sang nói với Tú Nghiên.

"Tôi tin hay không thì chuyện cũng đã như vậy, cũng đã thất vọng. Tôi không trách vì em và người đó đã quen nhau, nhưng ở đây nếu bước vào cuộc sống của tôi thì ít ra cũng nên cho tôi biết em đã từng yêu ai hay làm gì."

"Lúc ấy tôi cứ như một con ngốc vậy, ai nấy đều biết nhưng chỉ có tôi thì không? Ngay cả bạn bè em còn biết mà, nhưng tôi thì lại không!"

Tú Nghiên kéo nàng vào người mình rồi ôm chặt, mặc cho nàng có giãy giụa thoát ra nhưng em chẳng hề buông.

"Em xin lỗi, bỏ qua cho em lần này được không?"

"Em không dám hứa quá nhiều, nhưng em sẽ không để bản thân mắc sai lầm này lần nào nữa."

Giai Kỳ chỉ cần lời giải thích thỏa đáng thì nàng đã đủ bao dung cho Tú Nghiên rồi, được xoa dịu trong vòng tay Tú Nghiên, được hít mùi hương chỉ riêng nàng mới biết được thì đã thắng đời rất nhiều rồi.

"Tôi không giận nữa, nhưng xin em đừng lặp lại như vậy. Tôi không muốn chuyện này xảy ra nữa."

"Tin em."

Rồi hai người cứ quấn lấy nhau như thế, điện thoại Tú Nghiên reo lên.

"Em về đi, có chú Nhân qua thăm này."

Chú Nhân là đối tác làm ăn với gia đình Tú Nghiên, ông cũng thương Tú Nghiên không kém vì gia đình ông chẳng có con gái. Mỗi khi qua chơi đều lì xì cho Tú Nghiên ít nhất cũng 500 nghìn, mà em cũng quý mến chú nhất trong các đối tác của ba mẹ.

Nhận được điện thoại liền nói với nàng.

"Giờ em về vì có khách ghé, tí xong sớm em sẽ sang chở cô đi chơi nha. Ngày mai là đã đi học lại rồi."

"Em cứ làm cho xong việc đi, khi nào rảnh sang tôi cũng được."

Cả hai ráng nán lại cùng ăn sáng một tí rồi Tú Nghiên mới về nhà, trong lúc ăn Giai Kỳ hỏi em.

"Mà Nhã Khuê không phải đi du học sao?"

"Chắc giờ chị ấy học xong hay gì rồi nên mới trở về đây ấy."

"Lúc đó tôi nghe nói em cưng cô ấy lắm hả? Tôi nghe Minh Triết nói là khi ấy Nhã Khuê mà thèm cái gì em cũng chạy đi mua đến mức dù quán có xa cỡ nào."

Tú Nghiên thấy có điềm không lành, giờ không biết nên nói như nào để không bị nàng dỗi.

"Lúc yêu mà ai chẳng vậy đúng không? Cô đừng có lo, cô cũng không thiếu thứ gì khi yêu em đâu. Vì người em thương thì em làm gì cũng được."

Nói chung vẫn cố gắng vớt lại tình hình như này là được rồi, vội vàng chạy xe về nhà để tiếp chú Nhân.

"Bye vợ, em về đây!"

Vừa dứt câu nói ấy, Tú Nghiên hôn vào môi nàng rồi mới lên xe chạy đi.

Người ở đây thì lại đứng ngây ra đó rồi cười tủm tỉm một mình.

"Vậy đó sao mà giận được quá một ngày."

Với nàng thật sự người nàng yêu thì sẽ bỏ qua tất cả, chỉ cần rõ ràng với nhau thì nàng đã chấp nhận được rồi.

Vào nhà dọn dẹp lại nhà cửa của mình, nhìn xung quanh ngôi nhà có chút sức sống hơn trước. Bởi vì Tú Nghiên đã mua những chậu sen đá trông đáng yêu đặt một góc ở tròn nhà, trang trí lại kèm với khung ảnh hai người đã chụp trong lúc đi chơi. Đó cũng là lần đầu tiên hai người đi chơi cùng nhau, nên phải in ra làm kỉ niệm.

"Đúng là khi có em mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ và thật sự mang màu hạnh phúc."