Minh Triết bắt đầu kể lại khi không có Tú Nghiên ở đây, dù sang Giai Kỳ vẫn có tư cách để biết trước đó Tú Nghiên sống hay quen ai như thế nào cơ mà.
"Hồi vừa mới vào lớp 10, bọn em mới bắt đầu quen biết nhau. Rồi dần dần chơi thân hơn vào cuối kì một, lúc đó Nhã Uyên thấy Tú Nghiên tốt bụng lại còn hướng về con gái nhiều hơn, nên vừa hay chị họ của Nhã Uyên đây là Nhã Khuê cũng có cơ hội hơn."
Tiếp lời Minh Triết thì Di Di tiếp câu chuyện ấy.
"Rồi bọn em mới bắt đầu tạo cơ hội cho hai người, dần dần rồi họ quen nhau, bắt đầu một mối quan hệ yêu đương. Khoảng thời gian ấy, May hết lòng lắm yêu rất nhiều chị Nhã Khuê. Nhưng sau đó chị ấy lại đi du học, gia đình chị ấy phát hiện nên buộc hai người chia tay với nhau."
"Cuối cùng thì May vẫn đau lòng khoảng đó rất lâu, vì khi ấy yêu lắm. Nhã Khuê cần gì cũng có, việc gì cũng được May đáp ưng, chiều đến vô tận. Nhưng tiếc là không thành."
Giai Kỳ nghe vậy cũng có chút chạnh lòng, đã từng nghe Tú Nghiên kể nhưng hình như vẫn không giống như này. Nên có chút suy sụp, thất vọng và cụ thể là đau lòng.
Nhã Uyên mới nói tiếp với nàng.
"Cô đừng lo, giờ bọn họ không có gì đâu. Tính May cũng không phải lăng nhăng, với cả chị họ của em nên em đảm bảo cho hai người. Cô đừng quá bận tâm nha, chỉ là bọn em muốn cô biết được, vì cô xứng đáng với danh phận người yêu nên có quyền được biết."
"Tôi hiểu mà, dù sao tôi cũng đã lớn rồi nên biết điều gì đúng và sai. Tôi hiểu hết ấy, cảm ơn vì đã cho tôi biết."
Giai Kỳ chỉ cười rồi ăn một miếng táo, nhưng sao chua chát đến thế này.
Về phần Tú Nghiên, ngồi dưới sảnh được một lúc lại vô tình thấy được Nhã Khuê đi lên thang máy. Chị ta cũng vừa thấy em nên liền tiến đến với Tú Nghiên.
"Sao không lên thăm Nhã Uyên."
"Tí rồi em lên."
"Lên cùng chị không?"
Nhìn sang lại thấy được nét đẹp ấy, không quá sắc sảo nhưng vẫn vừa đủ để say đắm. Vội tỉnh táo rồi nhìn sang chỗ khác.
"Thôi để em lên thăm rồi về."
"Đi thôi."
Nhã Kỳ đỡ Tú Nghiên đứng dậy bằng cách đưa tay ra, cũng như lúc xưa vậy. Nhưng lần này Tú Nghiên không đáp lại và nói rõ với Nhã Khuê.
"Em với chị đã kết thúc rồi, nên những việc này không cần thiết nữa đâu."
Cả hai cùng bước vào thang máy, trong thang không ai nói với ai câu nào. Mỗi người nhìn vào một phía khác nhau, là vì không biết nói gì cũng vì một phần đã từng quen nhau nên giờ lại sượng chẳng dám nói gì.
Đến tầng 4, hai người bước ra. Đi nhanh đến phòng hồi sức để cho Nhã Uyên ăn cùng với việc uống thuốc, nhưng lại đứng lại với câu hỏi của Nhã Khuê.
"May nè! Ở đây chị nói chuyện với em chút được không?"
"Chị nói đi."
Rồi lại đến hàng ghế dọc hành lang bệnh viện mà ngồi, Nhã Kỳ nhìn sang Tú Nghiên. Ánh mắt tiếc nuối đến từng phút từng giây đều biểu hiện vào đôi mắt xinh đẹp ấy.
"Em với cô giáo quen nhau đúng không?"
"Đúng rồi!"
"Vậy thì tốt rồi..."
"Sao vậy?"
"Không sao, chỉ là chị thấy tiếc một chút. Tiếc cho chuyện chúng mình, tiếc cho hoàn cảnh éo le của chúng ta."
Tú Nghiên quay sang nhìn chị, vén một sợi tóc về gọn gàng trên gương mặt chị rồi an ủi.
"Đừng luyến tiếc cái gọi là quá khứ nữa, chúng ta rồi sẽ lại yêu. Nhưng chỉ là không cùng nhau, hai người hai con đường khác nhau."
Đôi mắt của Nhã Khuê có chút rưng rưng, cố gắng kiềm lại vì bây giờ có khóc sẽ chẳng còn ai dỗ dành nữa.
"Thôi mình vào trong thôi."
Rồi cả hai đứng dậy, đi vào cùng lúc khi mở cửa phòng hồi sức. Hiểu lầm càng thêm hiểu lầm, Giai Kỳ nhìn hai người họ rồi bỏ đi ra ngoài.
Ba người này chẳng biết phải làm gì liền nhanh chóng nói với Giai Kỳ đuổi theo nàng.
"Cậu mau theo cô ấy đi, hôm sau đến thăm mình."
Tú Nghiên vội vàng đi theo Giai Kỳ, ở phòng này Nhã Uyên quay sang trách Nhã Khuê.
"Chị nè! Chị từ bỏ May đi, người khi nảy là người yêu của nó ấy."
"Chị chưa làm gì cả mà, chỉ do cô ấy nhạy cảm quá thôi."
"Vậy sao chị với May đi chung."
"Vô tình thôi mà."
Phong cách nói chuyện như thể mình chẳng sai, Nhã Khuê có chút phấn khích khi nhìn thấy Giai Kỳ tức giận và bỏ đi như vậy. Càng như vậy thì Nhã Khuê càng thích phá, bởi vì nếu chị không có được thì cũng đừng hòng ai có.
Giai Kỳ bỏ đi xuống thẳng nhà xe, Tú Nghiên đuổi theo để giải thích nhưng có lẽ nàng không cho em cơ hội giải thích nào.
"Cô! Làm sao vậy?"
"Chở tôi về nhà đi, rồi em đừng sang nữa."
"Em sẽ chở cô về nhà, nhưng cô phải để em giải thích cho cô chứ."
Trước mặt rõ ràng như vậy rồi, đi cùng nhau vào phòng thì nói gì nữa.
"Chắc gì điều cô thấy là sự thật."
Tú Nghiên cũng không vừa vì bản thân mình không sai nên cố đứng cãi đến khi nào nàng hiểu thì thôi.
"Chở tôi về."
"Ok."
Cũng không nói thêm gì nữa, trên đường về cả hai chẳng nói lời nào với nhau. Phía sau lưng, Giai Kỳ đã rơi nước mắt đến ướt cả khẩu trang, nhưng Tú Nghiên lại không hề hay biết.
Dù sau nếu là Giai Kỳ ai cũng sẽ hành xử như vậy, chưa rõ ràng với người cũ lại bắt đầu với người mới thì làm sao nàng chấp nhận cho được cơ chứ.
Khi đến nhà Giai Kỳ, nàng bước xuống đi thẳng vào nhà khi mở khóa cửa xong.
"Cô! Thật sự em với Nhã Khuê đã không còn gì nữa rồi."
Nàng nghe thấy đó, nhưng nàng mặc kệ đi vào trong sau đó khóa hết cửa nhà.
"Người gì đâu cứng đầu quá vậy..."
Tú Nghiên cũng buồn lắm chứ, nhưng ngồi ở trên xe nhìn vào bên trong nhà. Nghĩ lại khi nảy có chút không đúng, ngay từ lúc bước vào nhìn Nhã Khuê mà còn hẫng nhịp thì dĩ nhiên là còn gì đó rồi.
Ngay từ đầu đáng lẽ phải nói cho nàng biết rõ mọi chuyện, để bây giờ diễn ra cảnh không mong muốn thế này.
"Mình cũng sai quá rồi, cô ấy cũng có quyền được biết mà."
Bên trong nhà, chẳng thèm thay đồ. Giai Kỳ nằm ra giường mà khi sáng cả hai đã ân ái cùng nhau, bây giờ đã khác rồi.
"Tại sao chứ? Không hết yêu nhưng mình thất vọng quá."
Tiếng mở cửa phát ra, chính là Tú Nghiên, vì trước đó nàng có tặng chìa khóa cho em cơ mà. Nên bây giờ Tú Nghiên vào để an ủi nàng, khóa cửa nhà cẩn thận rồi mới lên với Giai Kỳ.
"Em đi về đi."
"Bình tĩnh, cô nghe em giải thích đi."
Vừa nói vừa tiến đến ôm nàng vào lòng, nhưng Giai Kỳ cố giãy giụa khỏi vòng tay ấm áp ấy của Tú Nghiên.
"Tôi ghét em, mau đi ra khỏi phòng tôi đi."
Thấy nàng tức giận như vậy, Tú Nghiên vội đi ra đóng cửa lại cho nàng. Sau đó ngồi bệt hẳn ra trước cửa phòng của nàng, như một lời chờ đợi.
"Em xin lỗi..."
Bên trong này tiếng khóc vẫn còn đó, vẫn không ngừng. Bên ngoài lại xót xa chẳng biết phải làm sao cho đúng.