Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 37: Gặp lại người cũ

Cả hai vẫn ôm nhau ngủ đến tận chiều, đến khi những ánh mắt cuối ngày le lói qua sau cánh cửa mới đánh thức được Tú Nghiên. Khó chịu ngồi dậy mà dụi mắt trong lúc còn say ngủ, nhận ra cả hai đã ngủ rất lâu rồi nên liền nhẹ nhàng gọi nàng dậy.

"Cô nè! Dậy thôi."

Giai Kỳ vẫn nằm đó mà ngủ, vì vận động nên giờ lười biếng không chịu dậy.

"Cho tôi ngủ xíu nữa đi, em hành tôi đến như vậy mà không cho tôi ngủ nữa sao?"

"Nhưng đã đến chiều rồi, phải đi ăn thôi."

Giai Kỳ mơ mơ màng màng quay người lại ôm Tú Nghiên, giọng nói ngọt ngào nhõng nhẽo.

"Không nấu đồ ăn đâu, mình đi ăn ở ngoài đi."

"Vậy giờ phải dậy để đi thôi."

Tú Nghiên bế nàng vào nhà tắm để tắm rồi chuẩn bị mọi thứ, chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Giai Kỳ đã được cưng chiều nên cũng không còn từ chối những gì mà Tú Nghiên làm với mình nữa, đã trao đi đến nước này thì nàng không bao giờ hối hận.

Chuẩn bị mọi thứ xong hết, Tú Nghiên cũng vừa nhận được tin nhắn của Di Di gửi đến.

"May! Mau đến bệnh viện trung tâm đi, Nhã Uyên bị tai nạn rồi."

Nhận được và đã đọc như tin sét đánh, hoãn lại việc đi chơi cùng nàng. Giai Kỳ vừa bước ra với set đồ khá đơn giản nhưng sang trọng, nhìn mặt của Tú Nghiên có chút sượng lại và đôi mắt sắp phải rơi lệ, liền chạy đến ngay lập tức.

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Mình đến bệnh viện trung tâm thôi, Nhã Uyên bị tai nạn rồi."

Giai Kỳ nghe cũng có chút bất ngờ, mới vừa thấy Nhã Uyên đi thi cơ mà bây giờ đã như thế rồi. Nhanh chóng cả hai người chạy xe đến bệnh viện mà không chần chừ gì nữa.

May mắn nhà Giai Kỳ cách bệnh viện cũng chẳng xa, nên được 10 phút đã đến nơi.

"Cậu ấy ở tầng nào rồi, mình đến rồi đây!"

"Tầng 4 phòng hồi sức."

Tú Nghiên nắm tay Giai Kỳ đi cùng và bước vào thang máy, ấn ngay tầng 4 và đi thẳng lên. Vừa đến đã thấy Di Di cùng với Minh Triết ngồi đấy, nhưng lại có chút khựng lại vì gặp một người không nên gặp.

Hứa Nhã Khuê người chị họ của Nhã Uyên và đồng thời là người đã từng có mối quan hệ yêu đương với Tú Nghiên nhờ vào việc se duyên của cả đám này.

"Dạ chào cô."

Nàng thấy Di Di và Minh Triết ở đây với một số người lạ nên liền buông tay Tú Nghiên ra ngay, kéo Di Di vào một góc nói chuyện riêng.

"Sao có Nhã Khuê ở đây nữa vậy?"

"Cậu kì cục, người nên hỏi câu đó là mình. Sao dắt thêm cô đi theo vậy?"

"Thì người yêu mình với cả cũng là học trò của cô mà."

"Vậy thì Nhã Khuê cũng là chị họ của Nhã Uyên mà."

Vừa gặp Nhã Khuê, Tú Nghiên đã hẫng đi một nhịp. Đã từ lâu rồi không gặp lại chị nên bây giờ lại có chút xao xuyến vì vẻ đẹp ấy.

"Cô ngồi ghế ạ."

Cả hai quay lại rồi ngồi ghế cùng nhau, Giai Kỳ nhìn ra có gì đó không ổn với không gian như thế này nhưng thôi tí về sẽ hỏi Tú Nghiên sau, trước mắt là lo cho Nhã Uyên đã.

Rồi sau đó, Nhã Khuê cũng nhích lại ngồi gần hơn với Tú Nghiên.

"Dạo này nhóc học hành sao rồi?"

"Ờm..em...em học cũng tạm thôi."

"Này là cô giáo của mấy đứa luôn sao?"

"Đúng rồi."

Giai Kỳ có chút buồn bã vì câu trả lời của Tú Nghiên, dù sao cả đám bạn của em đều biết hết không lẽ giới thiệu với một người xa lạ không được sao.

"Mà chị nhìn em với cô giáo đây cũng hơn mức cô trò đó! Khi nảy còn nắm tay nhau nữa mà."

"Bình thường mà, chị quan tâm những việc đó làm gì?"

"Thì lâu ngày gặp nên chị hỏi han, thấy sao nói vậy thôi."

Tay của Nhã Khuê dần dần đặt lên tay của Tú Nghiên, Giai Kỳ thấy hết ấy nhưng để xem Tú Nghiên sẽ làm gì.

"Nè! Bàn tay em cũng như hồi đó ha, trắng ghê ấy lại còn mềm nữa. Hồi đó chị nắm suốt, ấm hẳn ra."

Lúc này, Tú Nghiên vội rút tay về lại và nhìn sang Giai Kỳ, gương mặt nàng đã không có cười nữa rồi. Nàng hiểu ra vấn đề và biết được người này là người cũ của Tú Nghiên, không thể nào sai được.

Thấy không khí bây giờ có chút căng thẳng, nên Minh Triết đã ra hiệu cho Di Di giải vây.

"Mọi người uống nước gì không, để em đi mua nước cho."

Vừa dứt câu, bác sĩ cũng đã vừa ra thông báo người nhà có thể vào phòng hồi sức thăm bệnh nhân, cứu được chuyến này.

"Bệnh nhân chấn thương phần chân nên cần ở đây vài ngày để theo dõi và chữa trị, người nhà đi theo tôi làm thủ tục nhập viện."

"Mọi người có thể vào thăm bệnh nhân."

Nhã Khuê đi theo cùng bác sĩ để làm thủ tục và lấy thuốc, còn lại vào thăm Nhã Uyên. Tú Nghiên nắm tay Giai Kỳ định dắt nàng vào, nhưng nàng hất tay em ra rồi đi cùng Di Di vào bên trong trước.

Nhận ra có điều không ổn và nhớ lại những chuyện nảy giờ, Tú Nghiên đã nhận ra và cố gắng đi lẽo đẽo theo sau để còn năn nỉ.

[Mình làm cô ấy giận mất rồi.]

Di Di, Minh Triết và Giai Kỳ đến gần giường bệnh hơn để nố chuyện và hỏi thăm Nhã Uyên.

"Em đỡ hơn chưa?"

"Dạ còn đau, nhưng không sao đâu ạ. Cảm ơn cô vì bỏ ra thời gian để đến thăm em."

"Khách sáo quá, tôi cũng là gvcn của em cơ mà."

Quay tới quay lui nhưng Nhã Uyên chẳng thấy chị họ của mình đâu rồi sang hỏi Di Di.

"Ủa chị Nhã Khuê đâu rồi?"

"Chị ấy đi làm thủ tục nhập viện cho cậu rồi, tí chị ấy vào!"

"Mà cô đến đây một mình hả?"

Vì Tú Nghiên đã đi ra ngoài từ nảy đến giờ rồi, là đi tìm Nhã Khuê để nói chuyện cho rõ với nhau. Nhưng rồi lại không đi nữa mà ngồi ở băng ghế tầng trệt.

Giai Kỳ nhìn lại xung quanh khắp phòng nhưng không thấy Tú Nghiên đâu.

"Tôi đi với May! Nhưng chắc em ấy đi đâu rồi."

"May đến nữa hả?"

Nhã Uyên giật mình rồi nhìn sang Di Di, cả đám đều hiểu nên đã im lặng chẳng nói thêm lời nào nữa. Chỉ ngồi đó bắt sang chuyện khác rồi cắt trái cây ngồi ăn nói chuyện cùng nhau.

[Em ấy đi đâu rồi?]

Người thì ngồi ở đây, nhưng tâm trí lại đang rối bời vì Tú Nghiên. Nàng sợ Tú Nghiên sẽ đi gặp riêng Nhã Khuê nên gương mặt có chút lo lắng, liền quay sang hỏi cả ba người.

"Mà cho tôi hỏi, May với chị họ của Nhã Uyên có quen biết trước hả?"

Ba người nhìn nhau, nửa muốn nói nửa muốn không chẳng biết làm sao.

Rồi sau đó Minh Triết cũng hít một hơi để chuẩn bị nói rõ cho Giai Kỳ biết, trước đó đã từng có một Tú Nghiên yêu đến nhường nào.

"Vậy em sẽ nói cô nghe về thời gian trước của May nha."

"Ừ! Em kể đi, tôi nghe."