Khi đưa Giai Kỳ ra đến cửa và khuất bóng nàng rời đi, Tú Nghiên vào nhà và đi ngang ba mẹ. Ông Triệu vẫn không bỏ qua liền nói với em.
"Con tác hợp cho cô giáo với anh hai con đi May!"
Thái độ tuy khó chịu nhưng Tú Nghiên vẫn cố kiềm nén trong lòng, vì sợ nếu có gì thì lộ chuyện không nên.
"Ba ơi! Thời đại nào rồi, cứ để anh hai quyết định đi. Lỡ như anh hai không thích cô giáo thì sao?"
Nói xong chẳng để ông nói gì thêm liền bỏ đi một mạch thẳng lên phòng, lúc này Kaine cũng đứng trước cửa phòng của Tú Nghiên.
"Cho em cái áo nè, anh đi sự kiện thấy trưng bày đẹp quá nên mua cho em."
Tú Nghiên lấy áo từ Kaine nhưng không có nỗi một câu cảm ơn, vì đang giận việc ghép đôi giữa anh và Giai Kỳ. Thấy em gái mình như vậy nên anh không nỡ, liền quay sang trấn an ngay lập tức.
"Đừng có thái độ như vậy coi nhóc, anh làm sao giành cô giáo với em."
"Anh còn biết hai người như nào, bộ em không tin anh sao?"
Lúc này, Tú Nghiên liền nhớ đến việc Kaine biết hai người như vậy rồi còn ủng hộ hai người nữa cơ, thì làm sao có việc Kaine và Giai Kỳ đến với nhau.
"Em không có giận anh, nhưng em giận ba mẹ. Cứ ghép đôi hoài."
Kaine nhẹ nhàng xoa đầu đứa em gái còn non dại này.
"Được rồi, để sau ba mẹ có nói vậy thì anh nói cho ba mẹ hiểu."
Xong rồi hai anh em cũng về phòng nghỉ ngơi và chuẩn bị ngủ, để đứng nói tí nữa lộ chuyện rồi ông bà Triệu nghe được thì không hay cho lắm.
---Sáng ngày hôm sau---
Vì hôm qua Giai Kỳ có hẹn Tú Nghiên sang nhà mình nên nàng đã thức rất sớm để chuẩn bị, hôm nay Giai Kỳ ăn mặc có chút thoải mái, quần ngắn kèm với chiếc sơ mi mỏng để mặc ở nhà như đồ ngủ trông khá quyến rũ.
Đến khi Tú Nghiên sang thì cũng đã gần trưa, vì được nghỉ học thì cái tên này ngủ nhiều lắm.
Tiếng chuông cửa vang lên, Giai Kỳ nhanh chóng vui vẻ chạy ra mở cửa.
"Đến rồi sao? Vào nhà thôi!"
Vừa mở cửa là Tú Nghiên đã bị thu hút bởi outfit của nàng ngày hôm nay, nhìn ánh mắt không ngơi đi chỗ khác. Chỉ dành trọn cả ánh mắt vào nàng.
"Hôm nay trông cô thật xinh đẹp và quyến rũ."
"Dắt xe vào thôi, ăn sáng với tôi không?"
"Ăn trưa luôn rồi cơ."
Cả hai cười rồi nắm tay vào trong bàn cùng ngồi ăn bữa cơm với nhau, trông họ rất hạnh phúc. Từ nảy đến giờ, Tú Nghiên vẫn chăm chú vừa ăn vừa ngắm người con gái xinh đẹp này của mình, có ghệ đẹp như vậy chắc sỉ tận đến trời.
Ngồi cùng nhau ăn xong, cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ. Vì ngày nghỉ nên cả hai cũng chẳng làm gì, ra phòng khách cùng nằm xem phim và ôm nhau như thế.
"Này! Sao tôi thích cảm giác này quá cơ."
"Cô thích được ôm thế này hả?"
"Thích tất cả những gì em làm, miễn là em thì đều là hạnh phúc."
Nàng rời khỏi vòng tay của Tú Nghiên, chồm đến hôn vào môi em. Tú Nghiên lúc nào cũng không dám chủ động, vì sợ nàng sẽ khó chịu nên cứ để mọi việc tự nhiên mà xảy ra.
Đáp lại nụ hôn ấy, Tú Nghiên hôn mạnh hơn đôi tay dần dần di chuyển xuống áo của nàng.
"Này! Lên phòng đi, ở đây tôi ngại lắm."
Vì dù sao cũng là phòng khách nên thật sự chẳng tiện chút nào, Tú Nghiên hiểu ý nàng nên đã bế nàng cùng đi lên cầu thang.
Tiếng hôn phát ra khắp căn nhà, cả hai vừa đi vừa trao những nụ hôn thật ám mụi.
Vào đến phòng, Tú Nghiên nhẹ nhàng để nàng nằm xuống giường. Giai Kỳ chẳng vừa, khi thấy Tú Nghiên khom người xuống để đặt nàng, nàng cũng kéo cho Tú Nghiên ngả vào người mình. Tiếp tục là những tiếng hôn càng lúc chiếm trọn bên trong căn phòng ấy.
Những âm thanh đầy du͙© vọиɠ ấy càng lúc càng ám mụi đầy khắp phòng, tay Tú Nghiên dần dần lần xuống chiếc áo sơ mi mỏng manh kia cởi bỏ từng cúc áo.
Dần dần nơi ấy của Giai Kỳ dần lộ ra trước mắt của em, nơi nhấp nhô ấy đang cùng nàng thở dốc trông thật dằm khăm.
"Thật đẹp..."
Giai Kỳ nghe được Tú Nghiên khen và nhìn chằm chằm vào đồi núi của mình liền có chút ngại ngùng và đỏ mặt đỏ đến cả tai.
Tú Nghiên cũng không để nàng phải thiệt thòi, cũng tự mình tháo gỡ những mảnh vải trên người của mình ra để nàng không thấy ngại nữa.
Khi nhìn thấy được cơ thể Tú Nghiên cùng với bộ tóc hồng ấy, góc cạnh mặt ấy khiến Giai Kỳ phải mê mệt chẳng rời mắt. Cơ bụng nổi rõ lên khiến tay nàng vô thức chạm vào.
"Cơ thể của nhóc đẹp thật!"
Nghe giọng nói nhẹ nhàng và thì thầm như thế khiến Tú Nghiên không chịu được, tiếp tục công cuộc của mình.
Một bên tay nhào nắn đồi núi ấy, một bên lại chăm sóc nhũ hoa thật kĩ. Bắt đầu những tiếng rên đầy ám mụi, Tú Nghiên hết bên này đến bên kia và chuyển nụ hôn sang môi của nàng. Chiếm trọn đôi môi ngọt ngào và quyến rũ ấy.
"Ưmmm...May aaaa~!"
Giọng của nàng khiến Tú Nghiên càng phấn khích hơn, nụ hôn của em càng dời đến xuống bụng vào bắt đầu chiếc quần ấy cũng dần được cởi bỏ.
"Này! Tôi ngại..."
"Không sao, em sẽ từ từ."
Vì sợ nàng không quen được nhịp nên nhẹ nhàng lại và chậm rãi để nàng cảm nhận rõ hơn.
Đến khi mảnh vải cuối cùng trên người nàng cũng được Tú Nghiên tháo bỏ, lúc này cơ thể Giai Kỳ thật sự không còn mảnh vải nào trên người nữa.
"Vợ...vợ của May đây rồi."
Tú Nghiên vồ đến, hôn nhẹ vào nơi nhạy cảm của nàng khiến người nàng ưỡn lên cùng với tiếng thở dốc.
"Aaaa...~ đừng mà May..~"
Càng phát ra những âm thanh ấy, càng khiến cho Tú Nghiên sung sức hơn mà thôi.
Cả đêm đó, có hai con người hạnh phúc và quấn lấy nhau chẳng có mảnh vải che thân. Họ hòa hợp, họ sẵn sàng và dành cho nhau những điều cần có trong cuộc sống.
"Em yêu Giai Kỳ...ngủ ngon nha."
Tú Nghiên ôm nàng vào trong, cùng đắp chung chăn vào ôm nhau ngủ. Vì Giai Kỳ khá mệt vì đây cũng là lần đầu của nàng phải trải qua chuyện này, nhưng thật sự gương mặt nàng thật hạnh phúc khi trao cho đúng người.