Cả hai làm hòa nên giờ ngồi trên giường quấn nhau như đã xa cách từ lâu lắm vậy, mới có vậy thôi đã chịu không nổi rồi nếu xảy ra chuyện gì chắc cả hai chẳng sống nổi luôn cơ.
"May nè! Sao khi nảy em sợ đến khóc luôn vậy?"
Giai Kỳ hỏi Tú Nghiên vì khi nảy thấy được bản thân em đang sợ điều gì đó rất nhiều.
"Em...thật ra em sợ mất cô. Với cả bản thân em không muốn phải đánh mất điều gì từ cô, nên em sợ cô sẽ không còn thương em nữa."
Giai Kỳ nghe và hiểu được chỉ vì yêu và thương nên mới như vậy mà thôi, nàng vẫn xoa đầu thay lời an ủi.
"Được rồi, sau này có gì tôi cũng không để em phải lo lắng đâu."
Mây thuẫn và mọi chuyện được giải quyết, lúc này bà Triệu cũng nói vọng lên phòng gọi hai người xuống.
"Hai cô trò học rồi chưa? Xuống ăn cơm cùng gia đình luôn này!"
Tú Nghiên ngồi dậy, mời nàng ở lại dùng bữa cóm với gia đình mình.
"Ở lại ăn cơm với nhà em nha!"
"Lỡ bị phát hiện rồi sao?"
"Không sao, mình đừng sợ với cả cứ bình thường thôi."
Giai Kỳ gật đầu, rồi cả hai cũng chỉnh chu đi xuống dưới nhà với nhau. Bà Triệu liền thấy Giai Kỳ tỏ ra thích thú, đến nói chuyện vui vẻ ngay.
"Cô giáo ở dùng cơm cùng với gia đình tôi, coi như cô không lấy tiền con bé thì ăn bữa cơm với chúng tôi."
"Dạ...tại con cũng ngại."
"Ngại gì không biết, cô dạy con bé May nhà tôi thì cũng là gia đình rồi."
Rồi bà không để nàng từ chối nữa, vội vàng nắm tay nàng đi vào bàn ngồi cùng. Để tránh sự nghi ngờ nên Tú Nghiên ngồi cạnh Kaine, đồng nghĩa với việc ngồi đối diện nàng, vì bây giờ nàng đang ngồi cạnh bà Triệu rồi.
"Mời cả nhà dùng bữa."
Trong bữa ăn, bà Triệu gắp thức ăn cho Giai Kỳ liên tục khiến nàng rất ngại luôn. Lâu lâu có nhìn Tú Nghiên như sự cầu cứu, hiểu ý liền nói với bà.
"Mẹ! Gắp ít thôi, làm vậy sao cô ấy ăn được."
"Con bé này, cứ để cô giáo ăn thoải mái đi."
"Vậy mẹ để cho cô ấy tự gắp đi."
Có vậy thôi đó mà mẹ con cũng khắc khẩu với nhau nữa, ông Triệu liền lên tiếng giải vây.
"Thôi bà cứ lo ăn đi, cứ để cô giáo tự nhiên. Làm vậy cổ ăn không được bây giờ."
"Còn con nữa, có nhiêu mà cự cãi qua lại với mẹ làm gì."
Rồi quay lại bữa ăn, bà Triệu cũng hạn chế gắp đồ ăn lại cho nàng. Để nàng thoải mái ăn và nói chuyện vui vẻ với gia đình, ông Triệu liền hỏi nàng.
"Cô giáo nè!"
"Dạ?"
"Cô làm giáo viên vậy là chỉ nuôi mình cô thôi hả?"
"Dạ đúng rồi, vì con chỉ ở đây một mình nên con chỉ làm cho riêng con thôi."
"Vậy ba mẹ cô đâu?"
Lúc này, Tú Nghiên cũng hiểu được phần nào vì thấy nàng có chút sượng lại.
"Ba nè! Chỗ ăn cơm, với cả tra hỏi cô ấy như vậy làm gì?"
"Thì cô ấy dạy con nên ba chỉ hỏi han tí thôi."
Kaine lúc này lên tiếng, dù sao anh thấy như vậy cũng tội Giai Kỳ.
"Thôi ba, để bữa cơm ngon miệng. Cũng không cần đào sâu đời tư của cô ấy lắm đâu."
Ông Triệu thì hỏi như vậy là có mục đích, ông muốn hỏi để hiểu rõ hơn và biết nàng như thế nào để cho Kaine làm quen nàng.
"Vậy cô giáo có để ý đến thằng Kaine nhà tôi không?"
Ông vừa nói vừa cười, nhưng lúc này có người không thể nào cười nổi. Quay sang nhìn Kaine với ánh mắt sắc lẻm, như thể anh phải giải vây và nói cho ba hiểu rõ.
"Ba! Tự dưng bắt qua con làm gì?"
Giai Kỳ vẫn ngồi cười ngượng với ông bà Triệu, chẳng biết phải nói gì. Rồi lại tiếp tục nhìn sang Tú Nghiên, thấy gương mặt của em không vui vì câu hỏi ấy của ba mình nên nàng chẳng dám nói gì vào thêm nữa.
"Con no rồi!"
Nói xong buông đũa và đi một mạch thẳng lên phòng, ông Triệu có gọi cỡ nào cũng chẳng thèm nhìn lại. Rồi ông cũng mặc kệ không nói đến nữa, lại quay sang chủ đề ấy.
"Cô có người yêu chưa? Nếu chưa thì làm quen với thằng Kaine nhà chúng tôi."
Kaine lúc này cũng bối rối, vì bản thân biết rõ được Giai Kỳ là của ai rồi cơ mà.
"Dạ xin lỗi bác ạ, con có người yêu rồi!"
Ông Triệu tỏ vẻ tiếc nuối, vì Kaine khá điển trai và cao ráo, lại còn rất hợp với nét xinh đẹp sắc sảo này của Giai Kỳ.
"Tiếc thế cơ à! Thôi cô dùng bữa xong thì cứ để Kaine chở cô về nhà."
"Dạ thôi ạ, con có đi xe nên để con chạy xe về."
Nàng nhanh chóng dọn dẹp phụ bà Triệu, nhưng bà thì chẳng cho nàng động tay vào. Cứ bảo để đấy và đi về nghỉ ngơi, nhưng thôi nàng hiểu thế nào có qua có lại cơ mà. Nên đã dọn dẹp phụ bà, lâu lâu cũng đi ra nhìn lên cửa phòng kia xem có mở không.
"Con dọn phụ bác vậy bác cảm ơn con lắm nha!"
"Dạ không có gì đâu ạ."
"Xin phép bác con lên phòng May lấy túi xách rồi con về ạ."
"Ừ con tự nhiên đi."
Giai Kỳ vội vàng đi lên phòng, giữa chừng gặp Kaine từ phòng đi ra. Anh cũng nhanh chóng lại xin lỗi nàng.
"Cô giáo! Tôi xin lỗi vì khi nảy ba tôi nói như vậy với cô nha."
"Dạ không sao."
"Tôi biết cô với em tôi như nào mà, nên là dù sao cũng xin cô thứ lỗi."
Nàng có vẻ ngạc nhiên, vì Tú Nghiên chưa kể nàng nghe về việc Kaine đã biết được hai người đến với nhau nên có chút ngỡ ngàng.
"Vậy tôi không phiền cô nữa, cứ gõ cửa phòng gọi May đi."
Rồi anh bỏ đi xuống lầu, nàng nhanh chóng gõ cửa gọi Tú Nghiên.
"May aa! Mở cửa cho tôi lấy đồ tôi về."
Nghe nàng đi về nên liền đi ra mở cửa, mà gương mặt thì lại giống khi nảy không khác gì.
"Này! Ba nói vậy thôi, nhưng tôi không đồng ý là được mà."
"Cô còn nói vậy sao?"
Nàng cười rồi véo má Tú Nghiên.
"Thôi nào, giãn cơ mặt ra cho đáng yêu."
"Trễ rồi nên tôi phải về."
Tú Nghiên níu lại không cho nàng đi ra cửa, Giai Kỳ biết cái tên này đang nhõng nhẽo liền quay lại hôn vào môi một cái thật mạnh.
"Được rồi, giờ chịu cho tôi về rồi chưa?"
"Ngày mai còn ngày nghỉ, cô có muốn đi đâu chơi không? Em sang đón."
Giai Kỳ thì nửa thích đi chơi nửa thích ở nhà cùng nhau nấu ăn, liền trong đầu có chút ý tưởng nên đã ghé tai nói nhỏ vào tai Tú Nghiên.
"Ngày mai sang nhà tôi đi, tôi có quà cho em."
Rồi nàng vui vẻ xuống lầu chào ông bà đi về, còn cái tên này thì lẻo đẻo theo sau để tiễn nàng ra đến cửa.
"Tạm biệt vợ yêu của em."
Giai Kỳ chạy đi và chỉ cười mà thôi, gọi như vậy nàng rất thích nên suốt đoạn đường cứ cười mãi.